Mọi người an ủi Bách Lý Mộ Trần một lát, rồi đoàn người lại tiếp tục lên đường.
Hồ Vạn Khuê có hơi thất thần, cứ thi thoảng ông ta lại liếc nhìn Phượng Khê một cái.
Ban nãy ông ta vừa cưỡng chế ký khế ước với một con yêu thú, căn cứ theo lời con yêu thú kia nói, thì sau khi ăn trúng đan dược của Phượng Khê, chúng mới trở nên “nhiệt tình” như vậy.
Nói thế thì, cặn dược cũng trước là do Phượng Khê luyện chế ra ư?
Không ngờ nàng còn biết cả luyện đan!
Còn luyện loại đan dược không đứng đắn này nữa chứ.
Mà mấy chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là có loại đan dược này, Ngự Thú Môn ông ta sẽ bước lên một bậc thang mới.
Ông ta xây dựng tâm lý một hồi lâu, rồi cố nặn ra nụ cười mà bản thân cho là từ ái nhất: “Tiểu khê, lúc trước con nói muốn bái ta làm Nhị sư phụ, lời này còn tính không?”
Tiêu Bách Đạo chỉ hận không thể lấy giẻ lau để bịt kín miệng Hồ Vạn Khuê.
Dám đào đồ đệ của ông ngay trước mặt người làm sư phụ là ông, đúng là đồ mặt dày.
Ông lạnh mặt nói: “Lão Hồ, Tiểu Khê còn bé không hiểu chuyện nên ăn nói linh tinh, ngươi đừng coi là thật. Con bé là đệ tử thân truyền của ta, nào có đạo lý bái người khác làm sư phụ.”
Hồ Vạn Khuê cũng cảm thấy bản thân có hơi lỗ mãng, dù có muốn đào đồ đệ thì cũng phải… giấu Tiêu Bách Đạo chứ!
Thế là ông ta cười lảng tránh: “Lão Tiêu, ta chỉ đùa chút thôi. Ai mà không biết Tiểu Khê là cục cưng bảo bối của ngươi, ta đâu dám tranh giành gì. Nhưng lúc trước Tiểu Khê đã học pháp quyết ngự thú của Ngự Thú Môn bọn ta, tuy trên danh nghĩa ta và con bé chẳng có quan hệ gì cả, nhưng trong lòng ta, ta vẫn luôn coi con bé như đồ đệ của mình.”
“Tiểu Khê à, về sau nếu con có bất cứ thắc mắc gì trong lĩnh vực ngự thú, thì đều có thể hỏi ta bất cứ lúc nào. Ngự Thú không chỉ đơn giản là ký khế ước với vài con yêu thú, trong đó còn nhiều kiến thức phức tạp lắm. Dạo này con có rảnh không, hay là đến Ngự Thú Môn ta ở vài ngày đi? Vừa hay gần đây Thiện Đường đang nghiên cứu vài món ăn mới, con đến nếm thử xem sao.”
Tiêu Bách Đạo suýt thì tức nổ mũi.
Ông ta tưởng ông là hài tử ba tuổi chắc?
Nghe lời ông ta nói mà xem, rõ ràng đang có ý dụ dỗ đồ đệ bảo bối của ông.
Nhưng… ông lại không nỡ từ chối.
Bởi nếu có thể được Hồ Vạn Khuê truyền dạy tri thức, thì đối với Phượng Khê mà nói, đây là chuyện trăm lợi mà không có một hại.
Lúc này, ông nghe đồ đệ bảo bối cười tủm tỉm nói: “Hồ sư thúc, đa tạ tấm lòng của ngài, nhưng con đã rời Huyền Thiên Tông nhiều ngày rồi, nên có hơi nhớ. Tương lai nếu có cơ hội, con nhất định sẽ cùng sư phụ tới Ngự Thú Môn làm khách.”
Trong lòng Tiêu Bách Đạo lập tức thoải mái.
Dù lão Hồ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, thì trong lòng đồ đệ bảo bối cũng chỉ có mỗi mình ông thôi.
Thấy Phượng Khê uyển chuyển từ chối mình, trong lòng Hồ Vạn Khuê hối hận không thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-207.html.]
Trước kia có một cơ hội đặt ngay trước mặt ông ta, nhưng ông ta không quý trọng.
Giờ muốn quý trọng thì cũng muộn rồi.
Ông ta nói vài lời khách sáo rồi chuyển đề tài.
Phượng Khê tinh ranh biết bao!
Hồ Vạn Khuê không thể vô duyên vô cớ muốn nhận nàng làm đồ đệ, chắc chắn là có mưu đồ.
Vậy mưu đồ cái gì?
Đừng bảo là đan dược khiến yêu thú đam mê sinh sản này đấy nhé?
Không thể nào, lúc trước khi nàng luyện chế loại đan dược này, cũng là nhìn bầu vẽ gáo, bắt chước quy trình của các luyện đan sư ở Ngự Thú Môn thôi mà.
Chẳng lẽ nàng chó ngáp phải ruồi, nghiên cứu ra một loại đan dược mới?
Trong lúc nàng đang mải phân tích chuyện này, Hổ Mắt Đỏ chợt vươn móng vuốt, khẽ chọc chọc nàng.
Lúc này Phượng Khê mới nhớ ra chuyện Lộ Tu Hàm đã c.hết, không cần bắt Hổ Mắt Đỏ đi theo họ nữa.
Đoán chừng nó muốn về mà không dám nói, nên mới nhờ nàng giúp đỡ.
Nghĩ vậy, nàng nói: “Sư phụ, Hồ sư thúc, Bách Lý chưởng môn, có phải chúng ta nên thả Hổ Mắt Đỏ về rồi không? Hay là chờ tới khi chúng ta đi đến bìa rừng, rồi mới cho nó quay về báo tin?”
Bây giờ hễ nhìn thấy Hổ Mắt Đỏ là Bách Lý Mộ Trần lại nhớ tới Lộ Tu Hàm, vì thế ông ta nói: “Sương mù cũng tan gần hết rồi, chúng ta có thể liên lạc với Lộ chưởng môn bằng bùa đưa tin, nên để nó về đi thôi.”
Tiêu Bách Đạo và Hồ Vạn Khuê cũng cảm thấy không nhất thiết phải bắt Hổ Mắt Đỏ đi theo, nên đều đồng ý để nó quay về.
Vì thế, Hổ Mắt Đỏ tung tăng chạy mất.
Bảo nó ở lại đòi lợi ích từ Phượng Khê á? Nó đâu ngốc, nếu đòi lợi ích ngay, thì chẳng phải công khai cho mọi người biết rằng nó và Phượng Khê cấu kết với nhau ư?
Tương lai còn dài mà, đợi mai này đòi sau.
Phượng Khê cũng nghĩ thế, con người nàng có ơn báo ơn, có thù báo thù, nên tất nhiên sẽ không bạc đãi Hổ Mắt Đỏ rồi
Mọi người đi mãi, cuối cùng cũng tới bìa rừng.
Bách Lý Mộ Trần gắng gượng nâng cao tinh thần chào tạm biệt mọi người, rồi mới gọi phi thuyền ra, dẫn các đệ tử rời đi.
Lăng Thiên Đình cũng dẫn các sư đệ, sư muội đi trước.
Chỉ còn lại người của Ngự Thú Môn và Huyền Thiên Tông.