Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-05-15 07:57:11
Lượt xem: 310
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hình Vu khẽ lẩm bẩm: “Nhìn yêu thú người ta nhiệt tình chưa kìa, đâu giống đám linh thú trong tông môn chúng ta, phải vừa ép vừa dỗ.”
Hồ Vạn Khuê ngẩn người.
Ông ta đã bắt được luồng suy nghĩ chợt thoáng qua kia.
Chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó mới khiến bầy yêu thú này nhiệt tình với việc sinh sản đến vậy. Có lẽ chúng đã ăn trúng loại thảo dược gì đó. Nếu có thể tìm ra loại thảo dược này, vấn đề khiến toàn tông môn ông ta đau đầu sẽ được giải quyết.
Nghĩ đến đây, ông ta bèn nín thở. Đám luyện đan sư trong tông môn quá vô dụng, đã nghiên cứu lâu thế rồi mà vẫn chưa tìm ra thành phần của loại đan dược kia.
Thế là, ông ta nói với Tiêu Bách Đạo: “Thời gian gấp gáp, đừng đi đường vòng nữa, đi đường này đi thôi.”
Dứt lời, ông ta tăng tốc, dẫn đầu tiến về phía trước.
Tiêu Bách Đạo bĩu môi, đừng bảo lão Hồ này có sở thích đặc biệt đấy nhé? Sao ông cảm thấy ông ta rất thích xem cảnh tượng xấu hổ kia thế nhỉ?
Nhưng ông cũng không tiện làm mất mặt ông ta, nên chỉ đành tăng tốc đuổi theo.
Trên đường đi, Phượng Khê nhìn Hổ Mắt Đỏ vài lần.
Ban đầu Hổ Mắt Đỏ không để trong lòng, nhưng đến lần thứ ba nàng nhìn nó, nó bắt đầu nghi hoặc.
Tiểu nha đầu kia nhìn nó làm gì nhỉ?
Chẳng lẽ nhìn trúng nó rồi?
Chắc không phải đâu, bởi nó và nàng đâu cùng giống loài.
Thế nàng nhìn nó làm gì nhỉ?
Thấy Phượng Khê hếch cằm về phía Lộ Tu Hàm đang nằm trên lưng nó, đôi mắt nó trợn tròn.
Đừng bảo nàng cố ý đề nghị nó chở Lộ Tu Hàm này, là vì muốn nó chơi c.hết hắn ta đấy nhé?
Thế thì lộ liễu quá rồi.
Tuy giờ đây hắn ta không còn là đệ tử thân truyền nữa, nhưng cũng không thể công khai cắn c.hết hắn ta như thế được.
Lúc này, nó nghe Tiêu Bách Đạo dặn dò Phượng Khê: “Bầy yêu thú kia điên cuồng lắm, lát nữa con nhớ theo sát vi sư, kẻo lại gặp nguy hiểm.”
Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con biết rồi ạ. Con nhất định sẽ theo sát người, tránh cho gặp chuyện ngoài ý muốn.”
Sau đó, nàng liếc Hổ Mắt Đỏ một cái.
Hổ Mắt Đỏ đột nhiên nhạy bén một cách lạ thường, chuyện ngoài ý muốn ư?
Đúng rồi!
Nếu là ngoài ý muốn, thì không thể trách nó được.
Sau khi hạ quyết tâm, nó khẽ chớp mắt với Phượng Khê.
Sở dĩ nó phối hợp với nàng như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân.
Nàng có thể khiến bộ xương khô rụng rời thành từng mảnh, việc này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ nàng không đơn giản!
Không phải những con yêu thú kia chưa từng nhằm vào bộ xương khô, chúng không có lòng kính sợ Nhân tộc, nên tất nhiên không kiêng dè nhiều đến thế.
Nhưng ngay cả việc đến gần bộ xương khô cũng không thể, chứ đừng nói đến việc khiến bộ xương khô rụng rời thành từng mảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-206.html.]
Có hai kẻ xui xẻo từng thử rồi, kết quả bị linh kiếm đ.â.m thành kẹo hồ lô!
Ngoài chuyện này ra, Hổ Mắt Đỏ còn thấy đám đệ tử thân truyền vây quanh nàng, chắc chắn tương lai nàng sẽ cực kỳ thành công cho xem.
Bây giờ không kéo gần quan hệ thì đợi đến bao giờ nữa?
Mà hai lý do trên chỉ là nguyên nhân thứ yếu thôi, nguyên nhân chủ yếu là nó sợ không nghe lời sẽ bị Phượng Khê tính sổ.
Với cái lưỡi không xương của nàng, chỉ cần nói vài câu khích bác, sợ rằng ba tu sĩ Hóa Thần kia sẽ giáng chưởng đập nó c.hết tươi!
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, chỉ chốc lát đã đến nơi bầy yêu thú đang “triền miên”.
Nghe thấy tiếng động, có vài con yêu thú cái bất chợt chạy vọt về phía Hổ Mắt Đỏ.
Hổ Mắt Đỏ vừa kinh ngạc vừa tức giận, nó đứng thẳng lên, rống thật to.
Vì hành động đứng thẳng đó, mà Lộ Tu Hàm “vô tình” bị hất ngã xuống mặt đất.
Linh lực của Lộ Tu Hàm vẫn đang bị giam cầm, hơn nữa còn bị thương nặng. Hắn ta vừa định bò dậy đã bị một con yêu thú điên cuồng dẫm lên đùi.
Sau đó, một bầy yêu thú nối tiếp nhau dẫm qua người hắn, trong đó còn có một con Voi Xám…
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Khi Bách Lý Mộ Trần kịp phản ứng lại, Lộ Tu Hàm đã c.hết thẳng cẳng rồi.
Thật ra những người khác đều phản ứng sớm hơn ông ta, đều có cơ hội ra tay cứu giúp.
Nhưng họ vờ như không thấy.
Loại người xấu xa như hắn ta, đã nên c.hết từ lâu rồi.
Vành mắt Bách Lý Mộ Trần đỏ hoe.
Bất kể đồ đệ này ngu xuẩn, xấu xa đến mức nào, thì đây cũng từng là đệ tử của ông ta, ít nhiều gì cũng có chút tình sư đồ.
Mấy người Mục Tử Hoài cũng có hơi đau lòng, rơi vài giọt nước mắt.
Hổ Mắt Đỏ gục đầu xuống: “Đều là lỗi của ta, là ta đã hại c.hết hắn ta. Các người muốn đánh muốn phạt gì ta cũng xin chịu.”
Phượng Khê cũng gục đầu xuống: “Ta cũng có sai, ta không nên đề nghị để Hổ Mắt Đỏ chở hắn ta.”
Nghe vậy, Quân Văn lập tức phản bác: “Tiểu sư muội, chuyện này có liên quan gì đến muội đâu? Không để Hổ Mắt Đỏ chở hắn, chẳng lẽ để người khác cõng chắc? Xa như thế, ai mà cõng nổi?”
“Ta thấy cũng không nên trách Hổ Mắt Đỏ, đó là phản ứng bản năng của nó khi bị kinh hoảng. Muốn trách thì chỉ có thể trách Lộ Tu Hàm xui xẻo, đoán chừng là do hắn ta làm quá nhiều chuyện thiếu đạo đức, nên giờ mới bị báo ứng đó.”
Tiêu Bách Đạo quát: “Câm miệng! Bớt nói linh tinh đi, nếu con còn nói bừa, xem ta có tẩn con không.”
Quân Văn rụt cổ lại, không dám hé răng.
Lúc này, Hồ Vạn Khuê cũng đuổi tới.
“Ôi, việc này phải trách ta. Nếu không tại ta khăng khăng muốn đi con đường này, thì đã chẳng xảy ra chuyện như vậy.”
Chuyện đến nước này rồi, Bách Lý Mộ Trần còn có thể nói gì nữa?
Ông ta thở dài một tiếng: “Thôi, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chẳng ai có lỗi cả, đều là số phận của nó rồi.”
Ban nãy khi còn ở trong khu vực trung tâm, tia oán hận trong mắt Lộ Tu Hàm sao có thể giấu được ông ta.
Thân là sư phụ, để giữ tu vi và tính mạng của hắn ta, ông ta không tiếc tự tổn thương bản thân. Hắn ta chẳng cảm kích thì thôi, trái lại còn mang lòng oán hận.
Thôi! C.hết cũng tốt, ít nhất còn giữ lại chút tình nghĩa sư đồ.