Cuối cùng, Hổ Mắt Đỏ dùng móng vuốt bới mặt đất ở nơi cách bộ xương khô chừng mười trượng, để lộ một dây leo trụi lủi.
Không có lấy một chiếc lá.
Ngay cả vỏ cây cũng bị gặm gần hết.
Phượng Khê: “…”
Tần Thời Phong kinh ngạc nói: “Hình như đây là Căn Nguyên Tức Mạn trong truyền thuyết. Chúng nảy mầm từ đất, sở hữu hơi thở sinh mệnh nồng đậm. Chỉ cần là nơi có Căn Nguyên Tức Mạn sinh trưởng, thì dù địa phương đó có cằn cỗi đến đâu đi nữa, sinh vật vẫn sẽ bừng bừng sức sống mà thôi.”
Phượng Khê sực hiểu ra: “Muội vốn thắc mắc vì sao sương mù ở đây không giống sương mù ở hang sâu, hóa ra là vì nơi này có Căn Nguyên Tức Mạn, nên uy lực của sương mù mới không mạnh bằng.”
Chẳng qua không ai ngờ rằng, Căn Nguyên Tức Mạn lại bị đám yêu thú ngốc kia coi là bảo bối mà ăn sạch.
Thật ra, đám yêu thú này cũng chỉ tình cờ phát hiện Căn Nguyên Tức Mạn mà thôi.
Căn Nguyên Tức Mạn sinh trưởng dưới lòng đất, hơn nữa còn tỏa ra mùi cực kỳ khó chịu với yêu thú, nên không có con yêu thú nào ăn loại cây này.
Một ngàn năm trước, trời giáng thiên lôi, tạo ra một hố sâu, để lộ Căn Nguyên Tức Mạn.
Xuất phát từ tò mò, có vài con yêu thú đã ăn thử vài miếng, từ đó đi lên đỉnh cao đời thú.
Cũng may chúng vẫn biết chiến lược phát triển bền vững nên mới không gặm luôn cả rễ của Căn Nguyên Tức Mạn.
Và cũng vì lần đó tận mắt chứng kiến lôi kiếp, nên chúng mới tin tưởng vào lời nói dối mà Phượng Khê bịa ra.
Chẳng qua chúng cảm thấy đối tượng chính mà lôi kiếp muốn đánh là Căn Nguyên Tức Mạn, nhưng chúng đã ăn Căn Nguyên Tức Mạn, nên chắc hẳn cũng sẽ bị coi như “đồng lõa” mà đánh lây.
Chính vì thế, tuy hai bên ông nói gà bà nói vịt, nhưng do cái lưỡi không xương lắm đường lắt léo của Phượng Khê, nên chúng nó mới tin tưởng chẳng chút nghi ngờ.
Thế mới bảo, ngôn ngữ là một môn nghệ thuật.
---
Sau khi bàn bạc, đoàn người Phượng Khê quyết định cứu chữa Căn Nguyên Tức Mạn trước.
Những người am hiểu thuật pháp hệ Mộc không ngừng thay phiên nhau thi triển quyết mưa thuận gió hòa, ngoài ra còn bố trí trận tụ linh xung quanh Căn Nguyên Tức Mạn.
Phượng Khê chẳng thể giúp gì được, bèn tiến đến gần bộ xương khô, bắt đầu luyện kiếm.
Chính là bộ kiếm pháp mà lão già ở đáy hang sâu đã dạy.
Mấy người Giang Tịch: “…”
Trước kia họ chỉ thấy đàn gảy tai trâu, ngờ đâu giờ lại được chứng kiến kiếm luyện xương khô.
Mạch não của tiểu sư muội vẫn cứ lạ kỳ như thế.
Thật ra Phượng Khê cảm thấy, cách đây không lâu bộ xương khô đã thức tỉnh một lần, có lẽ dùng kiếm pháp có thể gọi nó thức tỉnh thêm lần nữa.
Nếu nó tỉnh lại luyện vài đường kiếm, biết đâu sương mù lập tức tan ngay thì sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/chuong-202.html.]
Bởi chuyện cứu chữa Căn Nguyên Tức Mạn không thể xong trong một sớm một chiều, vẫn là cách này có hiệu quả nhanh hơn.
Khi nàng luyện đến lần thứ ba, đầu của bộ xương khô hơi ngẩng lên, linh kiếm trong tay bay vọt về phía Phượng Khê.
Trong lòng Phượng Khê vui vẻ, nàng dễ dàng né tránh đợt tấn công đầu tiên của linh kiếm.
Thật ra hiện tại nàng có hơi phiêu, nàng rất tự tin vào kiếm thuật của mình, thậm chí còn có chút đắc ý, ngông cuồng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, chút đắc ý và ngông cuồng của nàng đã bị xương khô đánh cho tan thành mây khói.
Xương khô người ta còn chưa nhúc nhích, mà thanh kiếm kia đã ép cho Phượng Khê xoay vòng vòng rồi, đấy là trong trường hợp người ta đã thu lực lại rồi đấy nhé.
Phượng Khê biết, điều chênh lệch giữa hai người không phải chiêu thức, mà là thế kiếm.
Đoán chừng bộ xương khô đã lĩnh hội thế Ngộ Lôi, nàng mơ hồ nhìn thấy gió và sét bám vào linh kiếm.
Hóa ra đây mới là cách sử dụng thế kiếm đúng cách.
Mấy người Lăng Thiên Đình mới chỉ chạm với mặt ngoài của thế kiếm mà thôi.
Phượng Khê có hơi xấu hổ.
Nàng vốn cảm thấy thế kiếm chẳng có tác dụng gì, bởi nàng có tuyệt chiêu dùng mãi không hết kia mà.
Nhưng lúc này nàng nhận ra, dù nàng có dùng tuyệt chiêu, thì cũng không phải đối thủ của bộ xương khô.
Nói đúng hơn là không xứng làm đối thủ của người ta!
Xem ra về sau nàng phải nghĩ cách lĩnh hội thế kiếm mới được. Nếu thật sự không được, nàng sẽ đến Vạn Kiếm Tông ở vài hôm, “giao lưu tình cảm” với những thế kiếm từng đuổi g.i.ế.t nàng kia.
Đúng lúc này, kiếm gỗ rung mạnh, phát ra tiếng vù vù.
Linh kiếm trong tay bộ xương khô rơi xuống đất.
Mà bộ xương khô thì… rụng rời thành từng mảnh.
Phượng Khê: “…”
Nàng thật sự bị dọa c.h.ế.t!
Nếu bộ xương khô có mệnh hệ gì, ai sẽ trấn áp đám sương mù kia?
Nàng luống cuống tay chân lắp lại bộ xương, nhưng lại bất cẩn lắp xương chân lên bả vai, nối xương tay với khớp hông, ngay cả đầu lâu cũng bị nàng lắp ngược…
Phượng Khê liên tục xin lỗi: “Tiền bối, xin lỗi, xin lỗi! Đây là lần đầu tiên con lắp ghép, nên không có kinh nghiệm, để con lắp thêm vài lần là thành thạo ngay ấy mà.”
Mất nửa ngày trời, cuối cùng nàng cũng ghép được bộ xương thành hình dáng con người.
Thật ra vừa nãy mấy người Giang Tịch vốn định tiến lên giúp đỡ, nhưng Phượng Khê từ chối.
Nàng sợ bộ xương nổi điên, đến lúc đó lỡ khiến mấy người Giang Tịch bị thương thì không tốt.
Tốt xấu gì nàng cũng có bộ giáp mà Tiêu Bách Đạo đưa, dù bị đ.â.m một nhát cũng chẳng sao.