Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian : Nuôi Con Làm Giàu - Chương 4: Nữ hiệp tha mạng
Cập nhật lúc: 2025-09-01 01:45:39
Lượt xem: 115
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thương Vãn tỉnh giấc khi mặt trời lên cao ba sào, nàng đến nhà bếp lấy hai chiếc bánh bao trắng lớn, đeo chiếc gùi Thạch Đầu mượn về tối qua lên lưng, gọi vọng trong nhà một tiếng, hình chợt lóe còn tăm .
“Thiếu phu nhân!” Tiểu Hoàn ôm Viên Viên ở cửa ngang ngó dọc, sốt ruột đến dậm chân.
Nàng tiếng đuổi , ? Dù là loài khỉ cũng thể chạy nhanh đến thế chứ!
Thương Vãn, nhanh gấp mấy loài khỉ, vai vắt chiếc gùi trống rỗng, giữa rừng cây xanh vươn vai duỗi , tiện thể hít thở sâu một khí trong lành ô nhiễm.
Nàng yêu thế giới , nơi tang thi, dị thú!
Cái gọi là “tựa sơn ăn sơn” (sống gần núi thì ăn núi), Thương Vãn tự đặt cho một mục tiêu nhỏ, khi trở về sẽ chất đầy gùi săn .
Tai lắng đủ loại động tĩnh trong rừng, Thương Vãn bước thong dong.
Mùa xuân chính là mùa vạn vật hồi sinh, đáng tiếc những mảng rau dại thơm ngon đó, trong mắt Thương Vãn cũng chẳng khác gì cỏ dại bên đường, phân biệt .
Một kẻ từ mạt thế như nàng, từng thấy thứ rau dại bao giờ?
Nấm thì nàng nhận , nhưng loại nào độc, loại nào . Vạn nhất hái nấm độc về, nước linh tuyền hiện tại của nàng đủ để giải độc hoài phí.
Cứ thế , các loài động vật trong rừng gặp họa.
Gà rừng, thỏ rừng, heo rừng... chỉ cần Thương Vãn phát hiện, bất kể ngươi đáng yêu dễ thương đến , đó đều là thịt, nàng tay chút nương nhẹ, g.i.ế.c sạch vứt gian nhà gỗ nhỏ trong gian để cất trữ.
Thời gian trong nhà gỗ nhỏ yên, cần lo lắng thức ăn sẽ thối rữa biến chất, chỉ là hiện tại nó nhỏ, diện tích chỉ hai mét vuông.
Thực so với hôm qua, diện tích nhà gỗ nhỏ tăng thêm một mét vuông, nước linh tuyền cũng tăng lên mười giọt, nhưng vẫn đạt đến tiêu chuẩn dị năng cấp một ở mạt thế.
thế giới virus biến dị, đối với chuyện dị năng thăng cấp, Thương Vãn chẳng mảy may sốt ruột.
Trong thung lũng còn một con sông nhỏ, Thương Vãn mò bụi lau sậy bắt gọn cả đôi vịt trời cùng ổ trứng của chúng, còn tiện tay bắt thêm hai con cá từ sông, dùng dây cây xuyên qua vứt trong gùi.
Đang định rời , một con nai đang mang thai bỗng nhiên hoảng loạn chạy từ bụi cây bên cạnh.
Mắt Thương Vãn sáng rực, đó liếc cái bụng tròn vo của nai , khẽ thở dài, “Có con thì bao.”
Có con mới sữa, thể bắt về vắt sữa cho Viên Viên uống.
Mà , nuôi nai chắc khó nhỉ? Hay là cứ vác về nuôi đến khi nai sinh con ?
Thương Vãn đang rối rắm, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm một đôi mắt thú tròn xoe xanh lục.
Con báo đang đuổi theo con mồi, cứng đờ bước chân mèo uyển chuyển đầy mê hoặc của nó.
“Chào buổi sáng ~” Thương Vãn thiện giơ tay chào, nhe hàm răng trắng bóng .
Con báo cảm nhận nguy hiểm, lông dựng ngược, chẳng thèm để ý đến con mồi đuổi theo nửa buổi, bỏ chạy, chớp mắt biến mất trong rừng rậm.
“Ta đáng sợ đến ?” Thương Vãn gãi đầu, con nai ở đằng xa dường như dọa đến ngây , yên nhúc nhích.
Nàng hình chợt lóe đến mặt nai , khi nai hoảng sợ bỏ chạy, nàng giơ tay ấn giữ nó, đáy mắt ngập đầy hung quang, song giọng điệu ôn hòa như đang bàn bạc.
“Vừa cứu ngươi một mạng, sữa nai đặt cho con của , hai tháng nữa đợi ngươi sinh nai con, sẽ đến tìm ngươi.”
Nói xong, cũng chẳng buồn nai hiểu , nàng buông tay.
Nai chút chần chừ, bung bốn vó chạy như điên.
“Bắt thêm thứ gì về nữa đây?” Thương Vãn quanh, đặc biệt mở rộng phạm vi thính lực, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, túm lấy chiếc gùi mặt đất, với tốc độ nhanh nhất lao về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thon-nu-co-khong-gian-nuoi-con-lam-giau/chuong-4-nu-hiep-tha-mang.html.]
“Buông !” Tiểu Hoàn mặt đỏ bừng cố gắng giãy giụa, nhưng hai bàn tay to đang giữ nàng như gọng kìm sắt, căn bản thể thoát .
“Cũng khá sức đấy.” tên nam nhân râu quai nón nón dùng sức bóp mạnh một cái, Tiểu Hoàn đau đến mức mặt mày tái mét.
“Tiểu nương tử, khuyên ngươi nên điều một chút, đứa bé da non thịt mềm chịu ngã .” Nam tử thấp lùn đối diện một tay giơ tã lót lên đầu, ý đồ uy h.i.ế.p rõ ràng.
Viên Viên dường như dọa sợ, cất tiếng “oa oa oa” vang trời, thỉnh thoảng còn gọi hai tiếng “ma ma”.
Tiểu Hoàn xót xa đến mức hai mắt trợn đỏ, chằm chằm tã lót nghiến răng : “Đừng động đến đứa bé, các ngươi tiền lương thực, đều cho các ngươi.”
“Tiền bọn , … cũng thể thiếu.”
Nam tử râu quai nón hề hề, giọng khàn đặc mang theo tà ý, cúi sát xuống cổ trắng nõn của Tiểu Hoàn khẽ hít một , như thể thưởng thức mùi hương.
“Tiểu nương tử, ngoan ngoãn hầu hạ một phen, đợi bọn vui vẻ xong, tất sẽ trả hài tử cho ngươi. Bằng …”
Hắn nheo mắt, liếc sang tên nam tử thấp lùn bên cạnh. Kẻ lập tức hiểu ý, bộ ném tã lót đang ôm xuống đất.
Tiểu Hoàn sợ đến sắc mặt tái mét, hồn xiêu phách lạc, cuống quýt :
“Ta đồng ý! Mau… mau trả hài tử cho !”
“Đừng vội thế, tiểu nương tử , theo ca ca phòng .”
Tên râu quai nón nham nhở, đưa tay túm lấy cánh tay Tiểu Hoàn, kéo thẳng sương phòng phía tây.
Hai tên còn – một thấp lùn, một gầy như que củi – ha hả phụ họa, ánh mắt đầy dục niệm lướt tới lướt lui nàng, hề che giấu vẻ dâm tà.
Đợi lão đại xong việc sẽ đến lượt bọn chúng.
Tiểu Hoàn căn bản địch sức lực của tên nam nhân râu quai nón nón, tiếng của Viên Viên càng lúc càng lớn, nàng trong lúc hoảng loạn, nghiến răng giẫm mạnh lên mu bàn chân của .
tên nam nhân râu quai nón đau đớn buông tay, Tiểu Hoàn nhân cơ hội bỏ chạy, nhưng hai bước đuổi kịp, tóm lấy giơ tay tát một cái thật mạnh.
“Cái đồ tiện nhân!”
Gà Mái Leo Núi
Tiểu Hoàn tát ngã xuống đất, nửa bên mặt vốn trắng nõn lập tức sưng đỏ, tai ù , mắt hoa lên, bò dậy cũng thể.
“Cho ngươi mặt mũi mà ngươi quý! Lão tử sẽ xử lý ngươi ngay đây!”
tên nam tử râu quai nón cởi dây lưng, hai bước gần đè lên Tiểu Hoàn, kéo mở cổ áo của , đột nhiên sườn eo đau nhói, cả bay ngang ngoài.
Thương Vãn mặt mày lạnh tanh đặt chiếc gùi đang xách xuống đất, hình khẽ động, kịp đến khi tên nam tử râu quai nón chạm đất, một cước đá bay lên trời.
Tiếp theo là một trận bạo hành hoa mắt chóng mặt, khi rơi xuống đất, tên nam tử râu quai nón bê bết máu, còn hình nữa, chỉ còn lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng chứng tỏ vẫn còn sống.
tên nam tử lùn và tên nam tử gầy gò há hốc mồm kinh ngạc, hai chân ngừng run rẩy, tên nam tử gầy gò càng nhịn tè quần, lập tức tỏa một mùi khai nồng nặc.
Hai tên định bỏ chạy, Thương Vãn từ trời giáng xuống, lạnh lùng hai tên, “Đi ?”
tên nam tử lùn dùng sức quẳng tã lót sang một bên, nhân lúc Thương Vãn đỡ đứa bé, vắt chân lên cổ mà chạy, chạy lớn tiếng kêu cứu mạng.
tên nam tử gầy gò cũng chạy, nhưng hai chân mềm nhũn như sợi mì, căn bản sai khiến.
Giây tiếp theo, mừng thầm vì chạy, nếu , kẻ giẫm gãy hai chân chính là .
Tiếng xương gãy giòn tan khiến sởn da gà, “phịch” một tiếng quỳ xuống, run rẩy như sàng gạo, lớn tiếng hô: “Nữ hiệp tha mạng!”
Thương Vãn liếc , ôm lấy tã lót đỡ lấy Tiểu Hoàn đang kinh hồn bất định. Nhìn thấy nửa bên mặt sưng đỏ của Tiểu Hoàn, sắc mặt nàng đột nhiên trầm xuống, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo.
Những kẻ đáng chết!