Xuyên Thành Thôn Nữ Có Không Gian : Nuôi Con Làm Giàu - Chương 234: Sau này
Cập nhật lúc: 2025-09-01 09:23:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cỗ xe ngựa một đường chạy thôn Du Thụ, tuyết đường đều dọn sạch, xe chạy khá thuận lợi.
Thương Vãn đẩy cửa sổ ngoài.
Kể từ khi công việc kinh doanh của Linh Dược Các phát triển, để Lục Thừa Cảnh tiện việc học, Thương Vãn mua một căn nhà ở khu dân cư cách huyện học ba con phố.
Căn nhà lớn bằng căn nhà tự xây của họ, nhưng đủ cho gia đình nàng ở.
Tiểu Hoàn bận rộn với công việc kinh doanh của Bảo Nguyệt Trai, việc bào chế thuốc trong thôn đều giao cho Thạch Đầu tiếp quản. Thương Vãn thì chạy chạy giữa tiệm thuốc, nhà và trang trại, bận rộn đến nỗi ít khi về thôn.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, thôn Du Thụ ít đổi.
Công việc của Linh Dược Các thuận lợi, dân làng coi việc bào chế thuốc là nghề chính, mặc dù việc đồng áng cũng bỏ bê, nhưng trọng tâm rõ ràng chuyển dịch.
Gà Mái Leo Núi
Để giảm bớt chi phí xử lý dược liệu, Thạch Đầu cùng Ngô lão đa và chúng nhân thương nghị một phen, rốt cuộc quyết định mở một khu phơi thuốc bên sườn đồi nhỏ, chuyên dùng để hong phơi dược liệu.
Hầu phòng dược liệu trộm cắp hoặc kẻ gian động tay động chân, lúc phơi thuốc, dân làng đều sắp xếp nhân thủ luân phiên canh giữ.
Vì nâng cao hiệu suất, Thạch Đầu liền chia thành các tổ: rửa thuốc, thái thuốc, thuốc, phơi thuốc, sắc thuốc, nghiền thành bột, phối phương… mỗi chỉ đảm đương một việc, phân công theo sở trường.
Tỉ như hài đồng và lão giả, thể đảm nhận việc rửa dược liệu, chỉ cần rửa cho sạch sẽ liền thể lĩnh công bạc.
Những kẻ thể cường tráng, song thích động não, thì việc thái thuốc, nghiền dược, vận chuyển dược liệu qua chính là sở trường.
Còn kẻ học vấn tồi, tay chân cẩn trọng, liền thể đảm đương việc thuốc, sắc thuốc, hoặc phối phương.
Tiền công tính theo trọng lượng thảo dược xử lý.
Nội dung công việc khác thì tiền công đương nhiên cũng khác .
Rửa thảo dược là đơn giản nhất, tiền công ít nhất, còn sắc thuốc thì tốn thời gian và công sức hơn, quy trình cũng nhiều hơn, nên tiền công là cao nhất.
Cũng tự nguyện kiêm nhiệm nhiều chức vụ, cố gắng kiếm thêm vài phần tiền công, nhưng đều Thạch Đầu vô tình bác bỏ.
Thạch Đầu kiểm tra nghiêm ngặt từng , xác định nội dung họ giỏi, tất cả đều ghi sổ sách, tiện cho việc điều phối công việc .
Thương Vãn cảm thấy nếu cứ phát triển thế , Thạch Đầu lẽ sẽ tạo một nhà máy sản xuất thuốc.
Trời tuyết rơi tự nhiên thể phơi dược liệu, dù bây giờ tuyết ngừng, bãi phơi thuốc vẫn còn chất đống tuyết.
Qua khung cửa sổ, Thương Vãn thấy một nhóm đang xúc tuyết bên trong, trong đó một đội mũ lông thỏ, mặc áo bông xanh hoa đang ngoảnh về phía .
Thương Vãn vẫy tay, liền vứt xẻng sắt chạy vội tới, kêu lên: “Tỷ!”
Người đến chính là Thạch Đầu, giọng vô cùng vang dội, còn cả tiếng vọng .
Thương Vãn gọi lên xe.
Thạch Đầu đầu dặn dò vài câu, đợi bên đáp mới phủi phủi tuyết dính ống quần, leo lên xe, tủm tỉm cạnh Lục Thừa Cảnh.
Lục Thừa Cảnh rót một chén nóng đưa cho .
Thạch Đầu đón lấy, ôm chén sưởi ấm tay, nghi hoặc hỏi: “Sao giờ tỷ về?”
“Tuyết rơi mấy trận liền, yên lòng ở nhà, về xem .”
“Có trông nom, nhà cửa đều cả.” Thạch Đầu hà những ngón tay đỏ ửng vì lạnh, cảm thấy ấm mới thò tay chọc nhẹ cục bông đang ngủ trong lòng Lục Thừa Cảnh.
Bé con động đậy nhưng tỉnh, mút mút cái miệng nhỏ, đầu nghiêng sang một bên ngủ say hơn.
Thạch Đầu khẽ một tiếng, chọc nữa, cũng dám thật sự chọc tỉnh nàng.
Tiếng thể chịu nổi.
Thương Vãn đóng cửa sổ , với Thạch Đầu: “Tỷ phu nghỉ, tối nay đều ở nhà, Tiểu Hoàn đợi Bảo Nguyệt Trai đóng cửa sẽ về.”
“Dạ.” Thạch Đầu nghĩ ngay đến chuyện ăn uống: “Tỷ, tối nay chúng ăn gì?”
Thương Vãn ý kiến, thế là đón bữa lẩu thứ hai trong ngày.
Tiểu Hoàn trở về sớm hơn dự kiến, còn mang theo nhiều nguyên liệu tươi ngon, thậm chí cả hải sản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thon-nu-co-khong-gian-nuoi-con-lam-giau/chuong-234-sau-nay.html.]
Mọi giúp rửa, thái lát các nguyên liệu, Tiểu Hoàn nấu một nồi nước hầm xương nước lẩu, đợi đến khi thời gian thích hợp mới bắt đầu xào nguyên liệu.
Trong chính đường ăn quá lạnh, thế là dứt khoát bê cả bếp lò phòng Thạch Đầu ăn.
Sạp sưởi đốt nóng hổi, lên ấm áp từ m.ô.n.g trở , ăn đến mức trán đổ mồ hôi, nhưng cũng thấy sảng khoái.
Lục Thừa Cảnh rót cho rượu trái cây tự ủ, Viên Viên cũng uống, Thương Vãn liền đổi thành nước ép trái cây tươi cho nàng.
Đông vui náo nhiệt, ăn trò chuyện, tự lúc nào ăn hết hai canh giờ.
Ngoài cửa sổ bắt đầu tuyết bay, nóng bốc lên từ nồi lẩu bay ngoài, ngay lập tức đông thành những hạt băng.
“No quá!” Thạch Đầu hai tay chống , tuyết ngoài cửa sổ cảm thán: “Lẩu vẫn là đông ăn mới ngon.”
Viên Viên chu đáo vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm xoa bụng cho .
Thương Vãn liếc mắt hiệu cho Lục Thừa Cảnh, ăn xong cơm là đến lúc chuyện chính .
Tiếp nhận tín hiệu từ nương tử, Lục Thừa Cảnh thẳng dậy, hắng giọng: “Khụ khụ.”
Tiểu Hoàn và Thạch Đầu đối diện cùng sang, gần như đồng thanh: “Tỷ phu, cảm lạnh ?”
Lục Thừa Cảnh lắc đầu, Thạch Đầu: “Qua năm con sẽ đến Tam Sơn Thư Viện học. Ta chuyện với Vương viện trưởng , hai ngày nữa sẽ đưa con bái kiến lão .”
Tam Sơn Thư Viện là học viện duy nhất trong huyện thành, tuy bằng huyện học, nhưng hơn các trường tư thục bình thường.
Thương Vãn vốn để Thạch Đầu đến phủ thành học, ở đó nhiều lựa chọn hơn, nàng dù đổ tiền cũng thể đưa Thạch Đầu học viện.
Lục Thừa Cảnh cho rằng điều quan trọng nhất đối với Thạch Đầu bây giờ là xây dựng nền tảng, Tam Sơn Thư Viện đủ .
Thạch Đầu, giao nhiệm vụ học hành từ trời rơi xuống: “?!!”
Hắn kinh ngạc trợn tròn mắt, cánh tay chống đỡ , trực tiếp ngã vật sạp sưởi.
Viên Viên vội vàng kéo thúc thúc nàng.
Tiểu Hoàn cũng giúp đỡ kéo dậy.
Thạch Đầu há miệng ngậm, mãi một lúc lâu mới phát tiếng: “Không ạ?”
Thương Vãn và Lục Thừa Cảnh đồng thanh: “Không .”
“Tại chứ?” Thạch Đầu nhíu đôi lông mày đậm, giống như nếp gấp bánh bao: “Đầu óc của con bằng tỷ phu, căn bản là học hành, cũng thể thi đỗ công danh, cho con học chỉ là lãng phí tiền.”
Lời thật chí khí, Thương Vãn mà tát .
“Chưa thử thì con là tố chất học hành? Ta thấy con học thuộc y thư ?”
Thạch Đầu vội xua tay: “Con đều là học vẹt, nếu như thơ văn như tỷ phu thì con .”
Lục Thừa Cảnh : “Con , thư viện tự nhiên sẽ dạy.”
Thạch Đầu tìm cớ: “Trong nhà một đống việc, nếu con học, ai sẽ quản lý?”
“Đợi con thư viện, tự nhiên sẽ sắp xếp tiếp quản. Con cứ yên tâm học hành là .” Thương Vãn cho Thạch Đầu cơ hội thoái thác.
Thạch Đầu méo mặt: “Thật sự thể học ?”
Thương Vãn gật đầu: “Được chứ.”
Thạch Đầu lập tức vui mừng, miệng mở kịp một chữ, liền Thương Vãn hỏi: “Không học thì con gì?”
Thạch Đầu: “?”
Thương Vãn chỉ Tiểu Hoàn: “Tiểu Hoàn thích nấu ăn, ước mơ là mở một tửu lầu của riêng . Còn con thì ?”
Thạch Đầu hỏi đến ngẩn .
Thương Vãn tiếp tục : “Qua năm con mười bảy , những thành sớm còn cả con cái kìa. Sau nuôi gia đình, con từng nghĩ đến việc dựa cái gì để lập lập nghiệp ?”
Thạch Đầu hầu như suy nghĩ nhiều, gãi gãi đầu : “Con cứ theo tỷ là , tỷ bảo con gì thì con nấy.”
Dù tỷ tỷ và tỷ phu sẽ bỏ mặc .