Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - Chương 1405

Cập nhật lúc: 2025-04-07 00:38:25
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dường như Diêm Thi đã cảm nhận được thái độ lưỡng lự của Đàm Tuyền qua sự im lặng kéo dài. Ông khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng nói:

“Thôi được rồi, anh Đàm. Nếu anh có nỗi khổ riêng, tôi sẽ tự mình đi tố cáo. Tôi sẽ ở lại đây thêm một ngày nữa, ngày mai thu dọn hành lý rồi rời đi.”

Nói rồi, ông quay lưng bước đi.

Nhìn theo bóng lưng quen thuộc ấy khuất dần, Đàm Tuyền lặng lẽ siết chặt tay, trong lòng cuộn trào một cảm giác bất an khó tả.

Sau khi trở về phòng, ông trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, rồi bước tới gõ cửa phòng của Từ Nguyệt.

“Sếp Từ, tôi… tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Khi cánh cửa vừa mở ra, ông không chần chừ mà kể lại toàn bộ câu chuyện giữa mình và Diêm Thi cho Từ Nguyệt nghe.

Nghe xong, gã Từ Nguyệt khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lẽo.

“Chuyện này là thật à?”

“Tất nhiên là thật, sếp Từ. Tôi sao dám đem chuyện thế này ra để nói đùa với anh được…”

“Ha ha… Nếu là thật, vậy thì tên Diêm Thi này… không thể để sống được nữa rồi.”

Nụ cười của gã nham hiểm, ánh mắt tối sầm như thể đã nghĩ đến hàng loạt phương án tàn độc trong đầu. Từ Nguyệt kiếm được không ít tiền từ những phi vụ làm ăn phi pháp. Gã thừa hiểu, một khi sự thật bị phanh phui, thứ đang chờ đợi mình chính là vòng lao lý, thậm chí là cái chết.

Nếu Diêm Thi thật sự muốn tố cáo, thì ông ta… nhất định phải bị bịt miệng.

Gã ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc như d.a.o chĩa thẳng về phía Đàm Tuyền:

“Tiểu Đàm, cậu và Diêm Thi vốn là bạn thân lâu năm. Quan hệ giữa hai người… còn tốt hơn cả giữa tôi với cậu. Vậy tại sao hôm nay cậu lại đến nói cho tôi biết chuyện này? Cậu thừa hiểu nói ra những lời này với tôi sẽ kéo theo hậu quả gì, đúng chứ?”

Khuôn mặt Đàm Tuyền chợt tái đi, ông cúi đầu, không thể thốt nên lời. Ông biết rõ vì sao mình lại làm vậy, và chắc chắn Từ Nguyệt cũng biết. Nhưng gã vẫn cố tình hỏi, chỉ để khiến ông bẽ mặt thêm mà thôi.

Nhìn thấy vẻ bối rối ấy, Từ Nguyệt phá lên cười khoái trá:

“Ha ha ha… Tiểu Đàm, năm xưa tôi từng giúp cậu một lần. Giờ đến lúc cậu báo đáp tôi rồi. Thế nào? Chỉ cần cậu g.i.ế.c Diêm Thi, tôi sẽ tin cậu là người trung thành với tôi. Tôi sẽ để cậu làm cánh tay phải đắc lực, địa vị và đãi ngộ tốt hơn hiện tại gấp trăm, gấp ngàn lần!”

Trán Đàm Tuyền túa mồ hôi lạnh. Văn phòng của Từ Nguyệt vẫn bật điều hòa như thường, vậy mà ông lại thấy nóng đến khó thở. Toàn thân ông như bị một ngọn lửa vô hình bao lấy, thiêu đốt từ trong ra ngoài.

Từ Nguyệt ngồi đối diện, ánh mắt lạnh tanh, vẫn chăm chú nhìn ông ta không chớp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/chuong-1405.html.]

Trong đầu Đàm Tuyền lúc này không ngừng hiện lên những ký ức xưa cũ với Diêm Thi. Nhớ lại ngày xưa ông từng không biết cách tỏ tình với cô gái mình thích, Diêm Thi chỉ cười lớn rồi vỗ vai khuyên nhủ như một người anh. Khi ông thất tình, Diêm Thi từ tận thành phố khác lặn lội về, uống rượu cùng ông giải sầu. Có lần ông nghèo đến mức không đủ tiền ăn, vậy mà Diêm Thi – dù bản thân cũng chẳng khá hơn – vẫn vét hết số tiền còn lại mua một bát mì. Hai cậu thanh niên ngồi chen chúc trong quán ăn nóng bức, chia nhau bát mì ít ỏi mà tình nghĩa thì tràn đầy.

Đàm Tuyền chưa từng coi Diêm Thi là người dưng. Ông thật lòng quý mến và trân trọng người bạn ấy.

Nếu không, lúc có tiền ông cũng đâu nghĩ đến ai khác ngoài Diêm Thi đầu tiên?

Nhưng…

Nhưng vì sao mọi thứ lại thành ra như thế này?

Ông nhắm chặt hai mắt, đấu tranh dữ dội trong lòng. Đột nhiên, "rầm" một tiếng, ông quỳ sụp xuống sàn.

“Xin lỗi… xin lỗi sếp Từ! Tôi… tôi không thể làm được!”

Từ Nguyệt hừ lạnh, giọng đầy khinh miệt:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

“Vô dụng!”

Gã mở ngăn kéo, lấy ra một con d.a.o bạc sáng loáng, ánh thép phản chiếu ánh đèn như một lời cảnh báo tàn nhẫn.

“Tôi đã cho cậu một cơ hội. Là tự cậu không biết nắm lấy.”

Hai mươi phút sau…

Từ Nguyệt quay trở lại, ném con d.a.o xuống trước mặt Đàm Tuyền. “Keng” – tiếng d.a.o chạm sàn sắc lạnh đến rợn người.

Đàm Tuyền trân trối nhìn con d.a.o còn dính máu… đỏ thẫm. Ông biết… đó là m.á.u của Diêm Thi.

Người anh em của ông.

Từ Nguyệt cúi xuống, khẽ cười:

“Không cần phải tự tay ra tay mới được gọi là hung thủ đâu, Tiểu Đàm. Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Toàn thân Đàm Tuyền run lẩy bẩy.

Cảm giác lạnh buốt tràn lên từng ngón tay. Rõ ràng là giữa mùa hè, rõ ràng là trong phòng có điều hòa, vậy mà ông lại như rơi vào hầm băng. Lạnh đến mức ông muốn hét lên, muốn phát điên.

Từ Nguyệt đứng dậy, thản nhiên như thể vừa sai người dọn dẹp một món đồ hỏng:

“Được rồi, đi xử lý t.h.i t.h.ể cậu ta đi. Nhớ đập nát mặt nó… rồi ném xác xuống sông Lạc Hoa.”

Loading...