Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 992

Cập nhật lúc: 2025-03-22 11:31:22
Lượt xem: 31

Bình luận bên dưới nổ tung:

"Cái gì?! Em gái nhỏ xinh đẹp thế này mà chỉ muốn kết bạn thôi á? Đúng là thằng nhóc có tâm tư sâu xa!"

"Haha, nhìn xuyên qua màn hình cũng thấy nó đang tính toán rồi!"

"Nhưng mà… Đây chẳng phải là mối tình ngây thơ đáng yêu thời cấp ba sao? Tuyệt vời!"

Tsukino Usagi đỏ mặt, nhưng vẫn kể tiếp:

"Em không ngốc, tất nhiên biết cậu ấy có tình cảm với mình. Ban đầu, em định không để ý, vì thật sự em thích tập trung vào việc học hơn."

Cô bé dừng lại, ánh mắt hơi mơ màng.

"Nhưng mà… Khi đọc thư của cậu ấy, từng câu chữ đều rất chân thành. Cách viết rất hóm hỉnh, nhưng lại dịu dàng, khiến em không kiềm được mà rung động."

"Cuối cùng, em đã viết thư hồi đáp."

"Em để thư vào trong bàn học, cậu ấy đợi đến khi tan học rồi lặng lẽ lấy đi. Sáng hôm sau, cậu ấy sẽ đến thật sớm và nhét thư trả lời vào bàn em."

"Ngày qua ngày, cứ thế, chúng em trao đổi rất nhiều bức thư."

Ban đầu, Tsukino Usagi chỉ đơn thuần vì phép lịch sự mà hồi đáp bức thư bí ẩn từ Coisini. Nhưng dần dần, số lượng thư trao đổi càng nhiều, cô phát hiện cậu ấy thực sự rất hiểu mình.

Dù cô nói về bất cứ điều gì, cậu ấy cũng có thể tiếp lời một cách hoàn hảo, như thể luôn đồng điệu với suy nghĩ của cô.

Nói chuyện với Coisini, Tsukino Usagi cảm thấy rất vui. Cậu ấy giống như một soulmate – người hiểu cô mà không cần phải giải thích quá nhiều.

Dần dần, cô bắt đầu viết ra những điều thầm kín chưa từng kể với ai.

Ví dụ như:

"Hôm nay tôi lại bị cái tên học sinh lớp bên quấy rối, thật phiền c.h.ế.t đi được. Không chỉ phiền, tôi còn thấy hơi sợ nữa. Cậu ta trông rất côn đồ, tóc nhuộm vàng, dáng vẻ bất cần. Mỗi lần đi ngang hành lang, cậu ta và đám bạn luôn huýt sáo, chọc ghẹo tôi. Tôi ghét cái cảm giác này, nhưng chẳng làm gì được."

"Ở ký túc xá, tôi và bạn cùng phòng lại cãi nhau. Ngày nào tắt đèn rồi mà họ vẫn cứ thao thao bất tuyệt ít nhất một tiếng đồng hồ. Tôi thật sự không hiểu nổi, tắt đèn rồi thì có thể im lặng nghỉ ngơi không? Họ không cần ngủ, nhưng tôi thì có! Tôi nhắc nhở họ nhiều lần, nhưng chẳng ai thèm nghe. Ngược lại, họ còn trách tôi ích kỷ, bảo tôi giả vờ khó chịu. Trời ơi, tại sao sống ký túc lại khổ thế này? Tôi chỉ muốn ra ngoài thuê phòng riêng mà thôi."

"Toán khó quá… Mỗi lần kiểm tra, tôi đều không làm được hai câu cuối. Thành tích trong lớp của tôi vốn không tệ, nhưng thi đại học đâu chỉ so với bạn học trong trường. Cầm bảng điểm trên tay, tôi thấy bản thân thật tệ hại. Nhưng mấy bạn nữ khác lại nói sau lưng rằng tôi đang giả vờ, cố tình than vãn để gây chú ý. Tôi không giả vờ! Tôi thực sự lo lắng mà! Chẳng qua, thứ tôi theo đuổi không giống họ thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/992.html.]

Ở trường, Tsukino Usagi không thích giao tiếp, luôn một mình làm mọi thứ. Trong mắt người khác, cô là một người trầm lặng, ít nói.

Chỉ có khi viết thư với Coisini, cô mới thực sự trải lòng.

Và Coisini cũng luôn dịu dàng đáp lại cô.

[Cười xỉu, người ta yêu qua mạng, hai người này yêu qua thư à?]

[Thêm một phương thức yêu đương kỳ lạ vào danh sách!]

[Cảm giác giống kiểu yêu đương thập niên 90 ghê! Viết thư mỗi ngày để tâm sự, đáng yêu quá trời!]

[Cái này gọi là hơn tình bạn nhưng chưa đủ là tình yêu đúng không? Hai người đã gặp nhau chưa?]

Nhìn dòng bình luận dày đặc, Tsukino Usagi lắc đầu:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Chưa."

"Cậu ấy đã thấy em rồi. Cậu ấy nói rằng yêu em từ cái nhìn đầu tiên, nhưng vì ngại ngùng nên muốn dùng thư từ để hiểu em trước. Còn em, em chưa từng thấy cậu ấy."

Thời gian trôi qua, sự tò mò về diện mạo của Coisini cũng dần phai nhạt.

Dù vậy, thỉnh thoảng cô vẫn hỏi, nhưng cậu ấy luôn lấy lý do ngại ngùng để từ chối gặp mặt.

Sự lảng tránh đó khiến Tsukino Usagi hơi thất vọng.

Cô thực sự rất muốn biết cậu ấy trông ra sao. Nhưng nếu Coisini không muốn, cô cũng chẳng ép buộc được.

Dù vậy, với Tsukino Usagi, ngoại hình không quan trọng bằng tâm hồn.

Chưa từng gặp mặt, nhưng những lá thư của Coisini đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

"Nhưng mà…" Giọng nói của Tsukino Usagi chùng xuống, vẻ mặt cũng đượm buồn.

"Một tháng trước, cậu ấy đột nhiên biến mất."

"Bàn học của em không còn những lá thư hồi đáp. Em vẫn viết thư cho cậu ấy, nhưng thư chẳng ai lấy đi."

"Em rất lo lắng… Không biết cậu ấy có xảy ra chuyện gì không? Hay là… em đã làm gì sai khiến cậu ấy không thích em nữa?"

"Tiếc là… em không có bất kỳ cách nào để liên lạc với cậu ấy. Em chỉ có thể chờ đợi trong vô vọng."

Loading...