Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 987
Cập nhật lúc: 2025-03-22 04:22:50
Lượt xem: 30
Say mê. Tin tưởng tuyệt đối.
Gương mặt họ lộ rõ vẻ thành kính, như thể đây chính là đấng cứu thế của cuộc đời họ.
Nhìn họ thế này… chẳng khác nào những kẻ mê tín đến mù quáng cả.
…
Vu Giai đến thôn Hoa Dữ là vì lời dặn dò của mẹ chồng.
Bà bảo rằng bà Tống Tử ở đây rất linh nghiệm—
Chỉ cần thành tâm thắp hương, sau đó xin nàng tiên đen trong đền thờ một sợi dây chuyền, luôn mang theo bên người…
Chưa đến nửa tháng, chắc chắn sẽ có thai.
Vu Giai không thể hiểu được.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Sinh con là chuyện của vợ chồng, liên quan gì đến một sợi dây chuyền chứ?
Nhưng mẹ chồng cứ khăng khăng.
Cộng thêm cô ấy cũng đã có tuổi, nếu giờ không sinh được con trai, rất có thể sau này sẽ không kịp nữa.
Thế nên, cô ấy quyết định đến thử xem sao.
Nghĩ vậy, Vu Giai nhẹ giọng hỏi người phụ nữ bên cạnh:
"Cái này… thực sự linh nghiệm à?"
"Suỵt!"
Chỉ vừa cất lời, cô ấy đã bị đối phương trừng mắt cảnh cáo.
Người phụ nữ đó nhìn cô ấy đầy khó chịu, giọng điệu lạnh lùng:
"Đây chính là bà Tống Tử của thôn chúng tôi, chưa từng có ai nói không linh cả. Nếu cô không tin thì đi đi, đừng để bà Tống Tử giận, đến lúc đó thì cả lũ chúng ta đi đời luôn đấy!"
Câu nói ấy chẳng những không khiến Vu Giai yên tâm, ngược lại còn làm cô ấy cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Không khí quanh đây… quái lạ quá.
Ánh mắt của những người phụ nữ này cũng quái lạ quá.
Cô ấy không dám nói thêm gì nữa.
Chỉ lặng lẽ chắp tay trước ngực, cùng mọi người quỳ xuống.
Giọng một người phụ nữ khẽ lọt vào tai cô.
"Xin bà Tống Tử phù hộ con… để con có thể mang thai… Chồng con đã nói rồi, nếu con không sinh được con nối dõi thì sẽ bị đuổi về nhà mẹ đẻ…"
Giọng điệu người phụ nữ ấy run rẩy, xen lẫn tuyệt vọng.
"Bác sĩ nói… vì con đã sảy thai quá nhiều lần nên rất khó có thể mang thai lần nữa… Nhưng con thực sự rất muốn có một đứa trẻ thuộc về con… Chẳng lẽ trước đây con đã phạm phải quá nhiều lỗi lầm, nên bây giờ bị ông trời trừng phạt sao? Xin bà Tống Tử hãy thương xót con… Con hứa sẽ trân trọng đứa trẻ này…"
Vu Giai siết chặt bàn tay, lòng bỗng nhiên dâng lên cảm xúc khó tả.
Những người phụ nữ ở đây đều mang theo ước nguyện tha thiết nhất của cuộc đời mình.
Cô ấy cũng vậy.
Cô ấy khẽ nhắm mắt, học theo những người khác, chắp tay cầu nguyện.
Cầu mong có một sinh linh bé bỏng xuất hiện trong cuộc đời mình.
Nhưng ngay khoảnh khắc cô ấy mở mắt ra—
Một đôi mắt vô cảm lơ lửng trên không trung, lạnh lẽo và trống rỗng, đang nhìn chằm chằm vào cô!
"Hự—!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/987.html.]
Cả người Vu Giai cứng đờ, gần như suýt hét lên.
Ma!
Nhưng khi nhìn kỹ lại, cô ấy mới bàng hoàng nhận ra… không phải là một đôi mắt lơ lửng.
Đó là một người phụ nữ.
Một người mặc áo choàng đen dài từ đầu đến chân, chỉ để lộ mỗi đôi mắt, còn toàn bộ cơ thể đều bị bao phủ trong bóng tối.
Chẳng trách lúc nãy cô ấy lại có cảm giác đáng sợ như vậy!
Người phụ nữ này là ai?
Vu Giai hít sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Cô ấy chợt nhớ ra một truyền thuyết về đền thờ này—
Nàng tiên đen.
Người phụ nữ thần bí của đền thờ bà Tống Tử.
Tương truyền, cô ta chính là hiện thân của ý chí bà Tống Tử nơi trần thế.
Chỉ cần xin được sợi dây chuyền từ tay nàng tiên đen, chắc chắn sẽ mang thai như mong muốn.
"Cầm lấy."
Giọng nàng tiên đen vang lên, khàn khàn và lạnh lùng.
Trên tay cô ta là một chồng sổ nhỏ, từng quyển một được phát cho những người phụ nữ đang cầu nguyện trong đền.
Vu Giai đứng ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì nàng tiên đen đã trừng mắt nhìn cô ấy, tỏ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
"Mở ra rồi đọc đi."
Giọng điệu như thể đã một trăm năm chưa nói chuyện với ai, khô khốc và trầm thấp, nghe chẳng lưu loát chút nào.
Vu Giai cúi đầu nhìn quyển sổ trên tay mình.
Bên trong không phải chữ viết bình thường mà là những ký tự kỳ quái, ngoằn ngoèo như hoa văn cổ đại.
Ban đầu cô ấy không nhận ra những ký tự này…
Nhưng kỳ lạ thay, chỉ cần nhìn vào, cô ấy lập tức hiểu được và có thể đọc ra thành lời.
Trong không gian tĩnh lặng, mọi người đồng loạt đọc lên đoạn kinh văn trong quyển sổ.
Không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng sau khi đọc xong, Vu Giai cảm thấy cả người hơi lạnh, sống lưng tê rần.
Nàng tiên đen nhìn lướt qua mọi người, rồi cất giọng khàn đặc:
"Kiếp trước các người đều đã phạm tội, nên kiếp này phải chịu trừng phạt của trời cao, không thể có con."
Lời vừa dứt, một bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp đền thờ.
Nhiều người mở to mắt, sắc mặt thay đổi.
"Nhưng—" Giọng nàng tiên đen chậm rãi vang lên. "Nếu các người thật lòng ăn năn hối lỗi, bà Tống Tử sẽ ban ân."
Ngay lập tức, bầu không khí đổi khác.
Từng ánh mắt sáng rỡ lên, tràn đầy hy vọng.
Y như bầy sói đói nhìn thấy thịt dê, đám đông lập tức xôn xao.
"Có thể sinh con trai không?"
"Tôi có thể mang thai không?"
"Bao lâu mới có tin vui?"