Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 982

Cập nhật lúc: 2025-03-22 11:16:24
Lượt xem: 33

Cô cười nhạt, giọng điệu khách sáo:

"Ông Trần, ông đến tìm tôi vì chiếc áo khoác ở buổi tiệc từ thiện tối hôm trước đúng không? Hôm đó ông nói không cần nên tôi cũng không để ý nữa."

Trần Chinh nhìn cô, khẽ thở dài.

"Cô Kiều, cần gì phải giả vờ với tôi."

Ông ta nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang theo sự dò xét.

"Hôm đó, cô cố tình dùng chút thủ đoạn để lấy chiếc áo khoác của tôi, mục đích là gì? Hôm nay tôi đến chính là muốn biết câu trả lời."

Tim Kiều Lê chùng xuống.

Ông ta… biết rồi sao?

Không thể nào.

Đơn vị giám định vẫn luôn giữ bí mật tuyệt đối, không lý nào Trần Chinh biết được chuyện cô đã đi xét nghiệm.

Nói vậy chẳng qua là muốn moi thông tin từ cô thôi!

Nghĩ thông suốt, Kiều Lê cười khẽ, giọng điệu vẫn thản nhiên:

"Xin lỗi, tôi không hiểu ông đang nói gì cả. Nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép quay lại làm việc. Còn nếu ông muốn liên hệ với nghệ sĩ dưới trướng tôi, mời làm theo quy trình."

Trần Chinh không vòng vo nữa, nói thẳng:

"Tôi tới tìm con gái mình, cũng cần làm theo quy trình à?"

Kiều Lê sững sờ, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

Ông ta… biết rồi.

Không cần hỏi tại sao, không cần truy cứu lý do ông ta biết.

Bởi vì điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

Cô đoán được mục đích ông ta đến tìm mình, nhưng cô không cần.

Kiều Lê bình tĩnh nói:

"Ông Trần, ông cứ yên tâm. Hiện tại tôi sống rất tốt, không thiếu gì cả. Trước đây ông không cho tôi cái gì, bây giờ tôi cũng không cần. Tổng giám đốc Trần, ông quay về đi, đừng làm phiền công việc của tôi nữa."

Hành lang Xán Tinh, người qua kẻ lại tấp nập.

Ai cũng tò mò nhìn về phía hai người đang đứng nói chuyện.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Họ không biết Trần Chinh là ai.

Nhưng họ chắc chắn biết Kiều Lê—người đại diện át chủ bài của Xán Tinh.

Tuy trong công việc, cô ấy là người đòi hỏi rất khắt khe, nhưng ngoài đời lại khá dễ tính. Thế mà lúc này, vẻ mặt Kiều Lê lại nghiêm trọng đến lạ.

Chẳng lẽ có drama nóng hổi nào đó mà họ vẫn chưa biết?

Thái độ Kiều Lê vô cùng kiên quyết.

Cô ấy đã nói rõ ràng như vậy rồi, đứng đôi co ở nơi đông người thế này cũng không hay, Trần Chinh đành rời đi trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/982.html.]

Rời khỏi tòa nhà Xán Tinh, ông ta đứng dưới, ngẩng đầu nhìn lên.

Phòng làm việc của Kiều Lê nằm tận tầng 24 cao chót vót.

Từ đây, ông ta không thể thấy cô ấy.

Trần Chinh thở dài, trong lòng dấy lên một nỗi thất vọng nhàn nhạt.

Tính cách con gái ông ta, bướng bỉnh y hệt mẹ nó.

Nếu là người khác, biết mình là con riêng của Trần Chinh, có khi còn vui mừng không hết.

Thậm chí bao nhiêu kẻ chẳng liên quan gì, chỉ để có chút quan hệ với ông ta mà phải bịa đặt đủ thứ chuyện, tìm đủ mọi cách tiếp cận.

Vậy mà Kiều Lê lại tránh ông như tránh tà.

Nhưng không sao cả.

Thời gian còn dài, cứ từ từ thôi vậy.

Nghĩ vậy, Trần Chinh lắc đầu, quay người rời đi.

Nhưng ông ta không hề hay biết, cách đó khoảng hai mươi mét, một chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ đậu bên đường.

Lúc ông ta đi xa, cửa kính xe mới dần kéo xuống, lộ ra hai gương mặt.

Một người phụ nữ trung niên trang điểm tỉ mỉ, đeo đầy vàng bạc châu báu.

Người còn lại là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, khí chất cao ngạo, lộ rõ dáng vẻ của kẻ sống trong nhung lụa từ nhỏ.

Hai người đó chính là vợ và con gái hiện tại của Trần Chinh—bà Trần và Trần Tâm Tâm.

Trần Tâm Tâm khoanh tay trước ngực, nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Trần Chinh, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt.

"Không ngờ bố lại thật sự tìm ra được đứa con riêng kia."

Giọng cô ta đầy vẻ chán ghét. "Tiếc là con riêng cũng chỉ là con riêng mà thôi. Một kẻ danh không chính, ngôn không thuận, còn lâu mới được xã hội chấp nhận."

Bà Trần khẽ híp mắt, giọng điệu lạnh nhạt nhưng ẩn chứa sự tính toán sâu xa.

"Có khi cuối cùng nó lại tranh đoạt quyền thừa kế với con ấy chứ. Tâm Tâm, con không thể lơ là được."

Bà ta nhấn mạnh từng chữ: "Bố con cảm thấy suốt những năm qua đã đối xử tệ bạc với nó, thế nào cũng muốn bù đắp kha khá. Mẹ hiểu tính ông ta mà."

Trần Tâm Tâm nghe vậy, sắc mặt sa sầm.

"Cái gì?!"

Cô ta nghiến răng, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

"Mẹ kiếp… Cho cô ta biến mất được không? Nếu cô ta có thể biến mất khỏi thế giới này thì tốt biết mấy!"

Bà Trần lặng lẽ liếc con gái một cái, nhắc nhở: "Giết người là phạm pháp đấy."

"Phạm pháp?" Trần Tâm Tâm cười khẩy. "Chỉ khi bị phát hiện thì mới gọi là phạm pháp thôi. Nếu không để lại chút sơ hở nào, không có bằng chứng buộc tội, pháp luật cũng chẳng làm gì được con."

Nói rồi, cô ta ngả người ra sau ghế, ánh mắt thoáng trầm tư.

Một lúc sau, như sực nhớ ra điều gì, cô ta đột nhiên nhếch môi cười.

"Mẹ, con kể mẹ nghe chuyện này."

Loading...