Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 976
Cập nhật lúc: 2025-03-21 14:33:23
Lượt xem: 24
Sắc mặt Bùi Thế tái nhợt, bàn tay run rẩy hơn bao giờ hết.
Ngay khi cậu ấy sắp không kiềm chế nổi, một giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên từ cửa:
"Các anh đang làm gì vậy?"
Ngô Liêu giật b.ắ.n mình, quay đầu nhìn về phía cửa.
Lúc này anh ta mới nhớ ra… Vừa rồi quá vội vàng kéo Bùi Thế vào phòng, quên mất không đóng chặt cửa!
Ở nơi yên tĩnh này, bình thường rất ít người lui tới. Nếu là ngày thường, có lẽ sẽ chẳng ai để ý.
Nhưng hôm nay, vận may của anh ta dường như đã cạn kiệt.
Người đứng trước cửa… lại là Tề Nam Phong và Kỷ Hòa.
Chết tiệt!
Nếu là người khác, Ngô Liêu đã có thể quát đuổi đi. Nhưng đối mặt với phó chủ tịch hiệp hội nhà văn, anh ta không thể tùy tiện được.
Bùi Thế cũng sững sờ, con d.a.o trên tay vẫn chưa kịp giấu đi.
Ánh mắt Tề Nam Phong quét qua hiện trường hỗn loạn trong phòng, thấy được vẻ hoảng loạn trên gương mặt hai người, khóe môi anh nhếch lên một đường cong lạnh lẽo.
"Xảy ra chuyện gì mà cầm cả d.a.o thế này?"
"Nếu tôi đến muộn một chút, chắc phải chứng kiến một vụ án mạng rồi."
Giọng điệu của anh rất nhẹ, nhưng lại khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến nghẹt thở.
Ngô Liêu nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, cố ép mình bình tĩnh, nặn ra một nụ cười:
"Ha ha, không có gì đâu. Tôi và Bùi Thế chỉ có chút xích mích thôi, không đáng ngại."
"Cầm d.a.o để giải quyết xích mích sao?" Tề Nam Phong khoanh tay, nhìn thẳng vào anh ta, trong giọng nói mang theo sự trào phúng rõ rệt. "Nếu hôm nay tôi không vào đúng lúc, liệu anh Ngô có còn đứng đây cười được không?"
Nụ cười trên mặt Ngô Liêu cứng đờ.
Trong đầu anh ta xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ cách để thoát khỏi tình huống này.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Bùi Thế bỗng cắt ngang.
Cậu ấy vẫn giữ chặt con d.a.o trong tay, hít sâu một hơi, sau đó cắn răng nói:
"Tôi thích anh ta."
Không khí trong phòng bỗng trở nên quái dị.
Bùi Thế tiếp tục, từng chữ như muốn rít ra từ kẽ răng:
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
"Tôi muốn ép buộc anh ta ở bên tôi. Nhưng anh ta không đồng ý, cho nên tôi muốn g.i.ế.c anh ta."
"Chỉ đơn giản vậy thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/976.html.]
"Được chưa? Các anh có thể mặc kệ chuyện này không?"
Tề Nam Phong: "...??!"
Anh thật sự không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa.
Trời ạ, còn làm sao nữa đây?
Dù có ngu ngốc đến đâu cũng nhìn ra được là Bùi Thế đang nói dối.
Nhưng điều khiến anh kinh ngạc hơn chính là để che giấu chuyện này, Bùi Thế thậm chí còn dám nói ra những lời dối trá đến mức khó tin như vậy.
Cậu ta và Ngô Liêu, rốt cuộc đang lén lút trao đổi thứ gì mà không thể để người khác biết?
Cảm giác bất lực khiến Tề Nam Phong chỉ có thể nhìn sang Kỷ Hòa cầu cứu.
Không ngờ, Kỷ Hòa lại đột nhiên bật cười.
"Vì bạn gái, cậu đúng là trả giá quá nhiều đấy."
Lời nói của cô nghe có vẻ bâng quơ, nhưng lại như một mũi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim Bùi Thế.
Cậu ta lập tức biến sắc, ánh mắt trở nên vô cùng cảnh giác.
"Sao cô biết chuyện này?!"
Cô gái trước mặt mặc một chiếc váy trắng, sắc mặt nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại sắc bén đến mức khiến người ta không thể xem cô như một diễn viên bình hoa tầm thường.
Tề Nam Phong thầm nghĩ: Đây là Kỷ Hòa đấy, sao cô ấy lại không biết chứ!
Kỷ Hòa nhìn thẳng vào Bùi Thế, giọng nói không hề d.a.o động:
"Cậu không cần quan tâm tôi biết chuyện này bằng cách nào. Tôi chỉ muốn hỏi, cậu định để Ngô Liêu uy h.i.ế.p bằng mấy tấm ảnh đó đến bao giờ? Cậu đã viết bao nhiêu tác phẩm xuất sắc giúp anh ta? Những danh hiệu, sự tung hô lẽ ra phải thuộc về cậu, nhưng cậu cứ cam tâm làm cái bóng của anh ta như vậy sao?"
Bùi Thế sững người.
Cán d.a.o trong tay siết chặt theo bản năng, rồi rất nhanh lại buông ra. Giọng cậu lạnh băng:
"Cô đang nói linh tinh gì vậy? Cô và Tề Nam Phong đúng là buồn cười, không có bằng chứng mà cũng chạy đến đây nói tôi viết hộ sách. Tôi cũng đâu có thiếu tiền, tại sao phải viết hộ chứ? Tôi chẳng qua chỉ là trợ lý của Ngô Liêu mà thôi. Nếu hai người cứ nhất quyết nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách nào!"
Kỷ Hòa mỉm cười.
"Đúng vậy, cậu không thiếu tiền. Nhưng cậu viết hộ anh ta không phải vì tiền, mà là vì bạn gái Trịnh Phỉ của cậu."
Cái tên Trịnh Phỉ vừa thốt ra, sắc mặt Bùi Thế lập tức thay đổi.
Cậu ta không còn giữ được vẻ bình tĩnh giả tạo nữa.
Ánh mắt sắc bén vốn đầy đề phòng bỗng chốc trở nên hoảng loạn. Cậu thở gấp, nhìn chằm chằm Kỷ Hòa như thể không thể tin nổi.
Như muốn hỏi: Sao cô biết chuyện này?!
Không chỉ có Bùi Thế, ngay cả Ngô Liêu cũng nhíu mày.
Kỷ Hòa này...