Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 954
Cập nhật lúc: 2025-03-21 13:56:25
Lượt xem: 26
Cô hiểu Kiều Lê lo lắng điều gì, nhưng cô không sợ.
Binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn.
Ngay từ đầu, cả nhà họ Kỷ cô còn không sợ, bây giờ, cô lại càng không biết sợ là gì.
Ở đầu dây bên kia, Kiều Lê thở hắt ra, hình như còn đang cố nhịn cười. Cuối cùng, cô ấy bất đắc dĩ nói:
"Đúng là hết cách với cô mà."
Bọn họ vốn dĩ là cùng một đường.
Nếu không, đã chẳng lựa chọn nhau.
Kỷ Hòa chuyển chủ đề: "Chuyện của bố cô sao rồi?"
Kiều Lê im lặng vài giây rồi khẽ cười, nhưng giọng điệu lại có phần nghiêm túc:
"Nói đến chuyện này... Tôi thật không ngờ, Trần Chinh lại là bố ruột của tôi."
Kết quả giám định ADN đã có. Nó chứng minh rằng giữa họ thật sự có quan hệ m.á.u mủ.
"Ừ." Kỷ Hòa không ngạc nhiên. Dù sao thì cô cũng đã biết kết quả này từ lâu.
"Gần đây tôi không nghe gì về Trần Chinh. Cô chưa nói cho ông ta biết sao?"
"Tôi không nói." Kiều Lê cười nhạt. "Vì tôi cảm thấy không cần thiết. Cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt. Còn ông ta... có lẽ sẽ rối loạn lên mất. Vậy nên, cứ coi như không biết chuyện này thì hơn."
"Nhưng mấy năm nay, ông ta vẫn luôn tìm cô."
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
"Nếu ông ta thật sự quan tâm, năm đó tôi đã không phải vào cô nhi viện."
Kiều Lê vô cùng tỉnh táo.
Cô không tin vào cái gọi là "nỗi khổ riêng". Nếu thật sự quan tâm, thì cho dù có khổ đến đâu, người ta cũng sẽ tìm cách ở bên cạnh con mình.
Nếu là cô, dù có bất cứ lý do gì, cô cũng không thể nhẫn tâm bỏ rơi con gái mình trong cô nhi viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/954.html.]
"Chuyện này, cứ để nó mãi mãi là một bí mật đi."
Kỷ Hòa gật đầu: "Được."
Cô chỉ nói kết quả cho Kiều Lê biết, còn làm gì với nó, phải do người trong cuộc tự quyết định.
Cô sẽ không can thiệp.
Đối với bất kỳ ai đến xem bói, cô cũng luôn làm như vậy.
...
Kiều Lê nghĩ như thế là tốt.
Chỉ là, đôi khi... mọi chuyện không diễn ra theo cách mà ta mong muốn.
Phòng làm việc của tập đoàn Trần thị yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây của đồng hồ tí tách trôi qua từng phút một.
Trên bàn, một bản báo cáo giám định ADN được đặt ngay ngắn, nhưng Trần Chinh chỉ nhìn chằm chằm vào nó, ngón tay vô thức xoa xoa cằm, ánh mắt sâu thẳm.
Có lẽ Kiều Lê chưa bao giờ nghĩ rằng, cơ quan xét nghiệm ADN mà cô nhờ cậy… thực chất lại thuộc sở hữu của Trần thị.
Bản báo cáo này, đáng lẽ chỉ là một tài liệu thông thường, nhưng khi nhân viên kiểm tra lướt mắt qua, lại vô tình phát hiện có một người có quan hệ huyết thống trực hệ với Chủ tịch hội đồng quản trị.
Chuyện lớn thế này, tất nhiên không thể không báo lên trên.
Vậy nên, tờ giấy trắng mực đen ấy đã được đặt ngay trước mặt Trần Chinh.
Ông ta ngồi lặng lẽ, dường như không hề động đậy. Nhưng trong đầu, ký ức năm xưa lại cuộn trào, như một cuốn phim cũ bị tua ngược.
Năm đó, Trần Chinh mới chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, đầy hoài bão và nhiệt huyết.
Trong một lần tham gia giảng dạy tình nguyện tại vùng quê, ông ta đã gặp mẹ của Kiều Lê.
Họ yêu nhau, giống như bao cặp tình nhân khác—đắm say, mãnh liệt, ngọt ngào.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Hai năm sau, hoạt động dạy học kết thúc, Trần Chinh buộc phải trở lại thành phố S.
Khi ấy, cả hai đều hiểu rõ, khoảng cách giữa họ quá lớn. Trần Chinh không thể đưa mẹ Kiều Lê theo, mà bà cũng không thể rời bỏ quê hương để đi cùng ông ta.