Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 942

Cập nhật lúc: 2025-03-21 10:27:57
Lượt xem: 26

Tiểu Ưu đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, hai mắt trừng lớn.

"Muốn! Đương nhiên là muốn ạ!"

Cô nín khóc ngay lập tức, giọng nói tràn đầy hy vọng.

"Chị Kỷ Hòa, chị nói thật sao? Em có thể gặp lại bé Pudding thật ư?"

Kỷ Hòa không trả lời, chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng bàn tay cô đột nhiên xuất hiện một lá bùa màu vàng.

Không mượn bất kỳ vật dẫn nào, chỉ dựa vào linh lực mà hóa thành vật thực. Đây là trình độ mà chỉ những huyền thuật sư có tu vi đứng đầu mới có thể làm được.

Tiểu Ưu trợn tròn mắt nhìn lá bùa từ từ cháy rụi giữa đầu ngón tay Kỷ Hòa.

Ngay khi tàn tro cuối cùng rơi xuống, trước mặt cô bỗng xuất hiện một bóng dáng mơ hồ.

Một chú chó nhỏ, với bộ lông nâu mềm mại.

Nó lẳng lặng đứng đó, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng yếu ớt trong phòng.

Kỷ Hòa nhìn Tiểu Ưu, nhẹ giọng nói:

"Đây chính là con 'ma' mà em gặp mỗi tối. Cũng là bé Pudding mà em ngày đêm mong nhớ."

"Cái gì???" Tiểu Ưu giật mình thốt lên.

Kỷ Hòa chậm rãi nói: "Vạn vật có linh. Khi em nhớ mong bé Pudding, nó cũng đang luyến tiếc em."

Tiểu Ưu sững người.

Cô ngước mắt nhìn hình bóng nhỏ bé trước mặt, đôi mắt bất giác ngấn lệ.

Hình dáng quen thuộc ấy...

Bé Pudding nhẹ nhàng chạy đến, ngoan ngoãn ngồi xổm trước cô.

Sau đó, nó vươn chiếc lưỡi nhỏ, dịu dàng l.i.ế.m vào lòng bàn tay Tiểu Ưu.

Cảm giác mềm mại và ấm áp này khiến Tiểu Ưu không kìm được mà bật khóc.

"Em khổ sở vì không thể nhìn thấy nó lần cuối. Nhưng với nó mà nói, nó cũng mong mỏi được gặp lại em."

Kỷ Hòa nhẹ giọng nói.

"Tâm nguyện của nó chính là có thể thấy em một lần nữa. Bây giờ gặp được em rồi, nó cũng không còn gì phải nuối tiếc nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/942.html.]

Nghe vậy, nước mắt Tiểu Ưu càng rơi nhiều hơn.

Bởi vì cô hiểu rõ một điều—nếu thứ đang đứng trước mặt cô lúc này thực sự là hồn ma của bé Pudding, vậy nghĩa là...

Nó đã c.h.ế.t rồi.

Cô hít sâu, giọng nói nghẹn ngào: "Bé Pudding... đã c.h.ế.t như thế nào vậy chị?"

Kỷ Hòa nhìn cô một lát, rồi nói: "Pudding là giống chó nhỏ, lại được nuôi trong nhà từ bé nên không có khả năng sinh tồn ở bên ngoài. Sau khi đi lạc, nó tìm thức ăn trong thùng rác nhưng không tranh nổi với những con ch.ó to lớn khác."

Giọng điệu của Kỷ Hòa rất uyển chuyển.

Nhưng dù có nói khéo thế nào đi nữa thì sự thật vẫn không thể thay đổi—bé Pudding đã c.h.ế.t đói.

Tiểu Ưu cắn chặt môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Lúc trước em cũng từng nghĩ đến trường hợp này... Nhưng em vẫn tự an ủi mình rằng có thể ai đó đã nhặt được nó, thương nó đáng thương mà đem về nuôi."

Cô nghẹn lời.

"Không ngờ... hóa ra sự thật lại chính là kết quả tồi tệ nhất mà em đã nghĩ đến..."

Nhìn cô chủ đau lòng, bé Pudding lập tức lại gần, cọ cọ đầu vào lòng bàn tay cô.

Đôi mắt nó trong veo, lấp lánh như hắc diệu thạch.

Tiểu Ưu nghẹn giọng, bàn tay run rẩy chạm vào bộ lông mềm mại của nó.

"Chắc lúc đó em vừa lạnh vừa đói, rất sợ hãi và bất lực, đúng không?"

Cô gần như không thể chịu đựng nổi nỗi đau trong lòng.

"Chị xin lỗi... Chị không phải là một người chủ đủ tốt, không thể mãi ở bên cạnh em..."

Kỷ Hòa lặng lẽ nhìn cô, rồi nhẹ giọng nói: "Nhưng bé Pudding không nghĩ vậy đâu. Trong lòng nó, em mãi mãi là người chủ tốt nhất."

"Nếu không, sau khi chết, linh hồn nó đã không lựa chọn ở lại nhân gian lâu đến vậy để làm bạn bên em."

Tiểu Ưu sững sờ.

Những khoảnh khắc cô cảm thấy sợ hãi vào ban đêm, hóa ra không phải do có ma quỷ hãm hại cô.

Mà là do bé Pudding vẫn luôn nằm cạnh cô, nhẹ nhàng áp đầu vào lưng cô.

Nó không muốn cô cô đơn.

Nó chỉ mong cô vui vẻ chơi đùa với nó, giống như những ngày còn sống.

Loading...