Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 878
Cập nhật lúc: 2025-03-17 18:58:28
Lượt xem: 18
Buổi tối, theo kế hoạch, bọn họ sẽ dựng lều theo nhóm nhỏ và qua đêm trên núi.
Nhưng ngay từ đầu đã có một vấn đề nảy sinh: không một ai muốn chung nhóm với Mạnh Phi Văn.
Cả lớp né cậu như né tà.
Trong hoàn cảnh hoang dã thế này, một người què hành động bất tiện, chẳng giúp được gì nhiều, nếu không muốn nói là vướng víu.
Chẳng ai muốn phải kéo theo một "quả tạ".
Thầy giáo nhìn quanh lớp, hỏi đi hỏi lại đến ba lần, nhưng vẫn không có nhóm nào chịu nhận cậu.
Cuối cùng, thầy cũng mất kiên nhẫn, trực tiếp chỉ định:
"Lớp trưởng, hay là em để Mạnh Phi Văn vào nhóm của em đi. Cắm trại không chỉ có dựng lều, mà còn phải nhóm lửa, nướng thịt, một mình bạn ấy không thể làm hết được."
Bị gọi đích danh, lớp trưởng bất đắc dĩ trở thành người "xui xẻo" phải nhận Mạnh Phi Văn.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Bề ngoài, cậu ta không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Trên đường đi, lớp trưởng cố ý hoặc vô tình giữ khoảng cách với Mạnh Phi Văn.
Khi bắt tay vào việc, cậu ta phân toàn bộ những công việc bẩn thỉu, nặng nhọc cho cậu.
Làm không nhanh thì bị phàn nàn.
Làm không tốt thì bị chỉ trích.
Nhưng Mạnh Phi Văn không lên tiếng.
Cậu biết lớp trưởng nhận mình vào nhóm cũng không dễ dàng gì.
Vậy nên, cậu nhẫn nhịn.
Cậu im lặng nhận việc, cố gắng làm nhiều hơn một chút để bù đắp.
Nhưng cậu không ngờ—
Vừa mới vất vả nhóm lửa xong, cả người bị hun đầy khói, cậu định đi tìm việc khác để giúp.
Vừa bước đến khúc quanh, Mạnh Phi Văn đã nghe thấy giọng lớp trưởng vang lên:
"Sao tổ chúng ta lại xui thế, lại còn phải nhận thêm Mạnh Phi Văn chứ?"
"Kẻ tàn phế như nó có giúp gì được đâu, chỉ tổ phiền phức thêm!"
Cả nhóm bật cười ha hả, phụ họa theo những lời mỉa mai đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/878.html.]
Bọn họ chẳng hề kiêng nể, trắng trợn cười cợt trên khuyết điểm của người khác.
Họ không hề nghĩ, những lời này có thể sắc bén đến mức nào, có thể gây ra tổn thương lớn đến bao nhiêu.
Rốt cuộc, Mạnh Phi Văn không nhịn được nữa.
"Rầm!"
Cậu ném mạnh bó củi trong tay xuống đất.
Tiếng động lớn khiến cả nhóm giật mình quay đầu.
Nhìn thấy Mạnh Phi Văn đứng đó, sắc mặt bọn họ thoáng chốc cứng lại, có chút ngượng ngùng khi bị bắt quả tang đang nói xấu sau lưng người khác.
Lớp trưởng lập tức đứng dậy, cố gắng vớt vát:
"Bạn học Mạnh, cậu hiểu lầm rồi, bọn tôi không có ý đó..."
Nhưng Mạnh Phi Văn chỉ cười lạnh.
"Tôi cần mấy người nhận sao? Đừng đùa nữa!"
"Một mình tôi cũng làm được, không cần mấy người!"
Nói xong, cậu quay đầu bỏ đi.
Mặc cho phía sau có người lo lắng gọi tên, cậu cũng không dừng lại.
Đi đâu ư?
Chính cậu cũng không biết.
Cậu chỉ biết, mình không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.
Không muốn tiếp tục nhìn thấy những con người ghê tởm đó.
Mạnh Phi Văn cứ đi mãi mà chẳng có mục đích.
Cậu ta vốn nghĩ rằng chỉ cần rời khỏi những kẻ kia, tâm trạng sẽ dần ổn định lại. Nhưng không—càng đi xa, lửa giận trong lòng lại càng bùng lên mạnh hơn.
Dựa vào cái gì chứ?
Bọn họ dựa vào cái gì mà đối xử với cậu ta như vậy?
Không sai, cậu ta là một người què. Nhưng chẳng lẽ đó là lỗi của cậu ta sao? Chẳng lẽ vì sinh ra đã không may mắn mà cả đời này cậu ta phải sống dưới ánh mắt thương hại hoặc châm chọc của người khác?
Mạnh Phi Văn cúi đầu nhìn chân trái của mình—khuyết điểm khiến cậu ta khác biệt với những người bình thường. Sự phẫn nộ dâng trào, cậu ta nghiến răng mắng một câu:
"Mẹ nó! Thật đáng chết!"