Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 863

Cập nhật lúc: 2025-03-17 18:38:04
Lượt xem: 21

Cô không còn nhớ rõ có bao nhiêu đêm, cô ngồi trước bàn, nhìn màn hình máy tính suốt tám tiếng liền, đến mức nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Làm việc đến mức suy sụp.

Nhưng ác mộng vẫn chưa dừng lại ở đó...

Nếu Thương Nhan than phiền rằng nhiệm vụ quá nhiều, Ngô Xuân sẽ lập tức dùng giọng điệu dịu dàng nhưng đầy châm chọc để từ chối:

“Có bao nhiêu sinh viên rảnh rỗi, sao đến lượt em lại than không có thời gian? Những sinh viên khác của tôi có ai như em đâu? Em không thấy vấn đề là ở chính mình sao? Nếu bây giờ còn lười biếng buông thả thế này, đến khi ra xã hội rồi, em tính sống sao?”

Lời lẽ của bà ta không có chút thương tình nào, như một lưỡi d.a.o sắc bén cứa thẳng vào lòng tự trọng của Thương Nhan.

Có những lúc cô đã không chịu nổi nữa, từng nghĩ đến việc nhờ ba mẹ giúp đỡ. Nhưng họ chỉ là những công nhân bình thường, học vấn không cao, từ lâu đã xem giảng viên đại học như những nhân vật có quyền lực tối thượng, không thể đắc tội.

“Thương Nhan à, con không được cãi lời cô giáo đâu! Nếu lỡ làm phật ý cô ấy, cô ấy đánh giá con thấp, không giao cho con hạng mục nào, thậm chí không cho con tốt nghiệp, sau này con lấy gì mà kiếm việc?”

Cô chỉ biết cười khổ. Hóa ra, trong mắt ba mẹ, cô không khác gì một con cừu non, phải cúi đầu chấp nhận số phận.

Thời gian trôi qua, ngay cả chính cô cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Trong đầu cô, như có hai giọng nói không ngừng vang lên, tranh cãi với nhau.

“Sao mãi vẫn chưa làm xong nhiệm vụ? Ngày nào cũng thức khuya là sao? Giáo viên thì có thể sai được à? Rõ ràng là do mày có vấn đề!”

“Tôi… tôi có vấn đề gì chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/863.html.]

“Nếu mày bắt đầu sớm hơn, ngủ ít đi một chút, cố gắng thêm chút nữa, thì có đến mức này không?”

“Nhưng… nhưng tôi thật sự đã cố hết sức rồi…”

“Đó là vì mày ngu dốt, lười biếng, vô dụng! Bố mẹ vất vả nuôi mày mười tám năm, kết quả lại nuôi ra một kẻ thất bại. Ngay cả quan hệ với giảng viên hướng dẫn cũng không biết xử lý, mày định tốt nghiệp muộn à? Thật đáng xấu hổ! Hàng trăm ngàn sinh viên, thiếu gì người tài giỏi, ai cần một kẻ vô dụng như mày? Chết đi.”

Cô không biết mình đã nghĩ đến cái c.h.ế.t bao nhiêu lần.

Nhưng giọt nước tràn ly, đẩy cô đến bờ vực tuyệt vọng, chính là cuộc thi nghệ thuật cấp quốc gia.

Với sinh viên mỹ thuật, đây là một trong những cuộc thi quan trọng nhất, có thể ảnh hưởng đến cả sự nghiệp tương lai.

Lúc ấy, Ngô Xuân giao nhiệm vụ này cho cô, nói rằng cuộc thi sẽ làm đẹp CV và bảo cô tham gia.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Cô đã đồng ý.

Suốt nửa năm trời, cô dốc toàn bộ sức lực vào tác phẩm dự thi. Không có cuối tuần, không có kỳ nghỉ, không có những buổi tụ tập bạn bè. Chỉ có cô, cây bút, bảng vẽ, và những đêm dài không ngủ.

Đến ngày chung kết, cô đã liên tục làm việc không ngừng suốt hai tháng trời.

Nhưng cuối cùng, khi kết quả công bố, cái tên trên tác phẩm lại không phải của cô.

Giáo sư Ngô Xuân đã đề tên mình vào vị trí tác giả chính. Còn người đứng thứ hai trong danh sách cũng chẳng phải cô, mà là một nữ sinh có gia thế, xuất thân giàu có, gia đình có mối quan hệ với bà ta.

Cô—người tạo ra tác phẩm, người đã vắt kiệt mồ hôi và nước mắt cho nó—chỉ được xếp ở vị trí thứ ba.

Nhìn kết quả, Thương Nhan cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Loading...