Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 81
Cập nhật lúc: 2025-02-21 13:41:06
Lượt xem: 29
Một loạt giọng nói đồng thanh vang lên:
“Rõ!”
Cảnh sát Trương gật đầu, ra lệnh:
“Xuất phát!”
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Bên ngoài, sương mù dày đặc phủ kín cả con đường dẫn vào thôn.
Ánh trăng mờ nhạt lấp ló sau những cụm mây, chiếu xuống những bóng người lặng lẽ di chuyển trong đêm.
Tất cả các cảnh sát đều mặc áo chống đạn, tiến vào thôn Thạch Đầu theo kế hoạch đã đề ra. Họ chia thành nhiều nhóm, nhanh chóng vào vị trí.
Ninh Vân Dương trao đổi ánh mắt với Tiểu Lâm, sau đó khẽ chỉ tay về phía kho thóc nằm không xa.
Tiểu Lâm hiểu ý, gật đầu rồi bước nhanh đến đó, mở cửa một cách dứt khoát.
Những cảnh sát còn lại căng thẳng quan sát xung quanh, đề phòng bất trắc.
Ninh Vân Dương lấy chìa khóa đã chuẩn bị trước, mở khóa cửa tầng hầm rồi nhanh chóng bước xuống. Tiểu Lâm theo sát phía sau.
Chỉ một lát sau, họ đưa được Tiểu Dung lên.
Khoảnh khắc chạm vào không khí tự do, cơ thể gầy yếu của cô run lên. Đôi mắt hoe đỏ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống má.
“Suỵt.”
Ninh Vân Dương đột nhiên nhíu mày, cảnh giác lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Mấy người là ai?”
Cả hai quay phắt lại, chỉ thấy Tôn Hồng Phi đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng về phía họ.
Không thể chần chừ thêm, Ninh Vân Dương siết chặt cánh tay quanh người Tiểu Dung, nhanh chóng kéo cô rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/81.html.]
Nhìn thấy ba người họ bước ra từ kho thóc, vẻ mặt Tôn Hồng Phi thoáng chút bàng hoàng, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ta đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
Đột nhiên, anh ta lớn tiếng hét lên:
“Cảnh sát cướp vợ người khác kìa!”
Âm thanh ấy như một chiếc móng vuốt sắc bén, xé rách bầu không khí yên tĩnh của thôn làng.
Từng cánh cửa bật mở.
Những ngọn đèn dầu lần lượt được thắp sáng.
Tiếng bước chân, tiếng trò chuyện xôn xao vang lên từ khắp nơi. Người dân Thạch Đầu đã tỉnh giấc.
Tình thế trở nên nguy cấp.
Ninh Vân Dương cắn răng, không còn để tâm đến những vết thương trên người Tiểu Dung nữa. Anh cúi xuống, bế cô lên, quay sang Tiểu Lâm:
“Đi trước mở đường!”
Tiểu Lâm không chần chừ, lập tức lao lên phía trước.
Những cảnh sát khác nhanh chóng bọc hậu, cố gắng ngăn cản những người đang ào đến.
Khoảng cách đến cửa thôn không còn xa nữa.
Nhưng xe cảnh sát không thể lái vào tận đây, họ phải chạy bộ ra ngoài.
Ninh Vân Dương tăng tốc. Nhưng ngay khi anh sắp thoát ra ngoài, một đám đông đã nhào tới, chặn kín lối đi.
“Bỏ người xuống!”
Ninh Vân Dương siết chặt vòng tay quanh Tiểu Dung, cố gắng né tránh sự vây hãm của thôn dân.
Nhưng số người xuất hiện ngày càng nhiều.
Anh vừa tìm được một khoảng trống để len qua, lập tức có người chen vào, lấp kín con đường duy nhất.
“Chết tiệt!”