Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 80
Cập nhật lúc: 2025-02-21 13:40:48
Lượt xem: 41
Ninh Vân Dương lập tức nheo mắt, tập trung quan sát mặt đất lần nữa.
Bất chợt, ánh mắt anh dừng lại ở một điểm.
Tiểu Lâm lại lên tiếng, giọng gấp gáp hơn:
"Con trai trưởng thôn vào sân rồi!"
Ninh Vân Dương không chần chừ, khẽ đáp:
"Ra ngoài ngay."
Tôn Hồng Phi vừa bước vào sân nhà thì đã thấy một bóng người xuất hiện từ góc khuất.
Anh ta nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Ninh Vân Dương.
"Anh là ai? Sao lại ở đây?"
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Giọng điệu đầy lạnh lùng và cảnh giác.
Ninh Vân Dương tỏ vẻ bất ngờ, vội bước tới, chìa tay ra, tươi cười nói:
"Chào anh, tôi và em trai ở nhờ đây một đêm."
"Ai cho phép?"
Tôn Hồng Phi không thèm để ý đến bàn tay đang đưa ra trước mặt, giọng càng thêm cứng rắn.
Đúng lúc này, trưởng thôn bước ra, nhíu mày nhìn con trai mình:
"Tiểu Phi, lễ phép với khách một chút."
Thấy cha lên tiếng, Tôn Hồng Phi có vẻ kiềm chế lại, nhưng giọng điệu vẫn khó chịu:
"Ở thì ở, nhưng đừng có đi lung tung. Nếu nhà tôi mất thứ gì, đừng trách tôi báo cảnh sát."
Ninh Vân Dương cười nhạt:
"Đương nhiên rồi."
Tôn Hồng Phi hừ một tiếng, lách qua người anh để vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/80.html.]
Trưởng thôn thở dài, lắc đầu bất lực:
"Ngại quá, trước đây nó không phải như vậy đâu. Từ khi bị thương ở chân, nó trở nên nóng nảy hơn. Cậu đừng để bụng nhé. À, tối nay tôi bảo vợ tôi nấu vài món, hai cậu cùng ăn cơm với nhà tôi luôn đi."
Ninh Vân Dương xua tay từ chối:
"Như vậy e là không tiện…"
Nhưng trưởng thôn một mực giữ ý, anh đành đồng ý với ông ta.
Về đến phòng, nụ cười trên môi Ninh Vân Dương hoàn toàn biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Tiểu Lâm lập tức hỏi:
"Anh Ninh, có phát hiện gì không?"
"Rồi."
Ninh Vân Dương tháo chiếc áo khoác cột ngang eo xuống, lắc nhẹ vài cái.
Tiểu Lâm lập tức nhìn thấy—trên một vài chiếc cúc áo có vết m.á.u còn rất mới.
Ninh Vân Dương cất giọng trầm thấp:
"Tìm được Tiểu Dung rồi."
....
Sáng sớm, ánh đèn trong sở cảnh sát vẫn sáng rực, xua tan bóng tối bên ngoài.
Sau một đêm nghỉ lại ở nhà họ Tôn, Ninh Vân Dương và Tiểu Lâm đưa Chung Chí Kiệt quay về sở cảnh sát.
Tung tích của Tiểu Dung đã được Ninh Vân Dương báo cáo lại với cảnh sát Trương. Nhận thấy tính chất nghiêm trọng của vụ việc, đích thân cục trưởng đã ra lệnh cho cảnh sát Trương làm người chịu trách nhiệm chính trong cuộc giải cứu lần này. Bằng mọi giá, họ phải cứu được Tiểu Dung.
Nhưng bên cạnh đó, họ cũng không thể xem nhẹ sự ảnh hưởng của gia đình họ Tôn.
Đặc biệt, cha của Tôn Hồng Phi lại chính là trưởng thôn Thạch Đầu, một người có uy tín cao trong vùng. Ở thôn này, họ Tôn có địa vị rất lớn, nếu hành động không khéo, e rằng sẽ kích động cả dân làng, dẫn đến xung đột không đáng có.
Họ có thể bị thương, nhưng tuyệt đối không được làm hại người dân vô tội.
Cảnh sát Trương đứng trước nhóm cảnh sát, giọng dứt khoát:
“Cụ thể kế hoạch là như thế. Vân Dương biết chính xác vị trí của Tiểu Dung nên cậu ấy sẽ dẫn một đội nhỏ vào giải cứu. Những người còn lại phối hợp hành động, sẵn sàng hỗ trợ khi cần. Nhớ kỹ, trừ khi rơi vào tình huống bất khả kháng, tuyệt đối không được ra tay với người dân trong thôn! Rõ chưa?”