Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 796

Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:54:09
Lượt xem: 13

Hôm đó, Lữ Khả Khả đi học về, vừa bước vào phòng liền lớn tiếng hét lên: "Có người động vào kem dưỡng da SK-II của tôi!"

Mặc dù ngoài miệng chưa nói gì, nhưng ánh mắt của cô ta đã lén liếc về phía Cốc Tinh.

Cốc Tinh giãy giụa bò dậy khỏi giường, sắc mặt nhợt nhạt: "Tớ đang đến tháng, không thoải mái lắm, cả ngày nay nằm lì trên giường, còn chưa bước xuống dưới. Không tin cậu cứ hỏi Giang Mộng xem."

Tuy cùng khoa Mỹ thuật, nhưng Cốc Tinh và Giang Mộng học lớp Một, còn Lữ Khả Khả học lớp Hai.

Đôi khi hai lớp sẽ có giờ học chung, nhưng cũng có lúc lại tách ra.

Hôm nay vừa hay là một ngày như thế. Khi Lữ Khả Khả đến lớp, trong phòng chỉ còn lại hai người là Cốc Tinh và Giang Mộng.

Nếu có người làm chứng thì chẳng phải quá rõ ràng sao?

Cốc Tinh nhìn về phía Giang Mộng, ánh mắt đầy hy vọng.

Nhưng Giang Mộng chỉ thản nhiên đáp: "Tớ không để ý."

Ánh mắt Cốc Tinh lập tức cứng lại.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Cô ta không dám tin mà nhìn Giang Mộng.

Rõ ràng Giang Mộng biết tất cả.

Cô ta đã nằm trên giường cả ngày, không hề bước xuống, Giang Mộng phải là người rõ nhất chứ!

Nhưng tại sao cô ấy lại không chịu đứng ra làm chứng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/796.html.]

Lữ Khả Khả cười lạnh, khoanh tay hừ một tiếng: "Ha, có người nghèo quá không mua nổi mỹ phẩm đắt tiền nên mới không nhịn được mà ra tay chứ gì?"

Lời nói này chẳng khác nào giẫm nát nhân cách của Cốc Tinh dưới chân.

Có thể nói cô ta nghèo, nhưng dựa vào đâu lại vu khống cô ta là kẻ trộm?

Cô ta có thể nhẫn nhịn rất nhiều chuyện, nhưng đến mức này, thực sự không thể nhịn thêm được nữa!

Cốc Tinh nghiến răng, trừng mắt nhìn hai người họ, giọng nói run lên vì phẫn nộ: "Nghèo thì sao? Tôi hỏi hai người đấy, nghèo thì làm sao?"

Đáp lại cô ta là tiếng cười khẽ đầy giễu cợt của Lữ Khả Khả: "Yo, nóng nảy rồi à?"

Cốc Tinh hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn tức giận đang trào dâng.

"Tôi nói lần cuối cùng." Cô ta nhìn thẳng vào hai người kia, từng chữ từng chữ rõ ràng. "Tôi không động vào đồ của các người! Cũng chẳng thèm mấy thứ đó!"

Nói xong, cô ta xoay người, lao ra khỏi ký túc xá.

Cô ta không biết phải đi đâu, cuối cùng chỉ có thể đến phòng vẽ tranh.

Cốc Tinh đứng trước giá vẽ, nhìn bức tranh phác họa Lữ Khả Khả trong lớp học trước đây, càng nhìn, lòng cô ta càng thấy nghẹn khuất.

Tại sao đi đâu cũng thấy Lữ Khả Khả?

Tại sao cô ta đã nhường nhịn hết lần này đến lần khác, vậy mà Lữ Khả Khả vẫn không chịu buông tha cho cô ta?

Trong thực tế, cô ta không thể làm gì được Lữ Khả Khả.

Nhưng chẳng lẽ, đến một bức tranh nhỏ bé này, cô ta cũng không thể trút giận hay sao?

Loading...