Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 791

Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:49:47
Lượt xem: 13

Phía trước, Thẩm Đại ôm eo Kỷ Hòa, trong lòng thầm cảm thán.

Không hổ là vòng eo của ngôi sao! Nhỏ quá chừng! Hâm mộ quá đi mất!!

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Nhưng cô ấy không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Tịch Nhược Phàm chỉ nói sơ qua về phương hướng, không có vị trí chính xác, khiến Thẩm Đại vô cùng lo lắng.

Khu vực quá rộng, căn bản không thể nào tìm thấy người.

Thế nhưng, Kỷ Hòa lại bình tĩnh bấm ngón tay tính toán, sau đó đột nhiên quay xe theo một hướng khác.

Giống như trên người cô ấy có radar định vị Tịch Nhược Phàm và Mạnh Cảnh, chỉ mất một lúc đã tìm thấy hai người họ.

"Ở kia!"

Thẩm Đại nhìn thấy bọn họ đứng bình an bên đường, vui mừng suýt khóc: "May quá, không có chuyện gì xảy ra!"

Cô ấy lập tức nhảy xuống xe, chạy về phía họ.

Lớn tiếng gọi: "Tịch Nhược Phàm!"

"Tôi đây!"

Tịch Nhược Phàm quay đầu lại, vừa thấy Thẩm Đại thì vui vẻ vẫy tay.

Nhưng ngay giây phút đó—

Đồng tử Thẩm Đại đột nhiên co rút!

Bởi vì cô ấy nhìn thấy rất rõ, ngay lúc này, đèn giao thông đang chuyển đỏ.

Nhưng một chiếc xe tải—

Đang lao thẳng về phía Tịch Nhược Phàm!

Hai người Tịch Nhược Phàm và Mạnh Cảnh vẫn chưa hay biết gì.

Họ còn vui vẻ phất tay với nhóm Kỷ Hòa, chẳng hề nhận ra vận mệnh c.h.ế.t chóc đang treo lơ lửng trên đầu mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/791.html.]

Những gì được vẽ trong tranh lại sắp tái hiện một lần nữa.

Tịch Nhược Phàm và Mạnh Cảnh—nếu không có ai can thiệp—sẽ bị chiếc xe tải lao đến đ.â.m nát thành thịt vụn.

Thẩm Đại kinh hãi đến mức suýt phát điên, nhưng lúc này có hét lên cảnh báo cũng không kịp nữa rồi.

Bi kịch sắp sửa xảy ra. Thảm án Đại học W sắp có thêm hai nạn nhân.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người đột ngột lao ra.

Kỷ Hòa ôm chầm lấy Tịch Nhược Phàm, kéo cô ta ngã xuống đất, đồng thời đẩy mạnh Mạnh Cảnh về phía sau.

Cả hai người ngã lăn trên mặt đường, cọ xát đến tóe máu, nhưng không quan trọng.

Quan trọng là—

Gần như cùng lúc, chiếc xe tải gào thét vút qua trước mặt họ, đ.â.m sầm vào cột điện bên đường với tiếng nổ "uỳnh" chấn động.

Nếu không nhờ Kỷ Hòa phản ứng kịp thời, hai người họ chắc chắn đã bị đ.â.m thành đống thịt nát.

Tài xế hoảng loạn nhảy xuống xe, miệng không ngừng la hét, trông hệt như vừa thấy ma.

“Tôi không lái xe khi say rượu! Tôi thề! Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa! Xe đang chạy bình thường… rồi tự nhiên nó mất kiểm soát!!!”

Kỷ Hòa từ mặt đất ngồi dậy, cánh tay và đầu gối của cô bị mài rách một mảng lớn, m.á.u rỉ ra đỏ tươi.

Nếu là người bình thường, hẳn đã đau đến phát khóc.

Nhưng cô chỉ phủi nhẹ lớp bụi trên quần áo, nét mặt không chút thay đổi.

Thường Gia Ngôn vội vàng chạy tới, rút khăn giấy trong túi đưa cho cô.

"Kỷ Hòa! Cô không sao chứ? Mau lau vết thương đi, tôi chạy sang tiệm thuốc mua thuốc sát trùng!"

Kỷ Hòa lắc đầu, giọng điềm nhiên: "Không cần."

Vi khuẩn bé nhỏ chẳng là gì với cô cả.

Tiếc là Thường Gia Ngôn không tin, vẫn ba chân bốn cẳng chạy đi mua một lọ thuốc tím.

Loading...