Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 79

Cập nhật lúc: 2025-02-21 13:39:28
Lượt xem: 25

Trưởng thôn nhìn thấy cũng gật gù:

"Để lát nữa tôi bảo vợ tôi mang chăn lên cho hai cậu. Còn tiền phòng thì thôi, giúp người là niềm vui mà."

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Ninh Vân Dương gật đầu cảm kích:

"Cảm ơn ông nhiều lắm, trưởng thôn!"

Lúc này, ánh mắt ông lão chợt dừng lại ở cổ tay anh.

Ninh Vân Dương hơi sững người, nhìn xuống tay mình—là chiếc đồng hồ.

Trong lòng anh thầm chửi một tiếng.

Anh lập tức tươi cười, tháo đồng hồ ra, đưa cho trưởng thôn:

"Ông tốt bụng quá, chút tấm lòng này mong ông nhận lấy."

Trưởng thôn cười cười, miệng thì nói:

"Ôi dào, khách sáo quá rồi."

Nhưng bàn tay lại nhanh chóng cầm lấy chiếc đồng hồ, chẳng có ý định trả lại chút nào.

Đợi đến khi trưởng thôn rời đi, Ninh Vân Dương liền khóa cửa phòng lại. Anh cùng Tiểu Lâm kiểm tra kỹ lưỡng toàn bộ căn phòng, xác nhận không có máy quay lén hay thiết bị nghe trộm.

Tiểu Lâm hạ giọng nói:

"Anh Ninh, em thấy trưởng thôn đó có vấn đề."

Ninh Vân Dương hừ lạnh:

"Thằng ngu cũng nhìn ra được."

Thứ đáng giá nhất trên người anh chính là chiếc đồng hồ kia, tận tám nghìn tệ. Vậy mà lão già đó chẳng nhìn gì khác, chỉ chăm chăm vào đồng hồ, đủ thấy lão gian xảo đến mức nào.

Tiểu Lâm lo lắng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/79.html.]

"Vậy giờ chúng ta làm gì tiếp theo?"

"Ở lại đây trông chừng, tôi xuống dưới xem sao."

"Hả?"

Tiểu Lâm còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Ninh Vân Dương đi thẳng đến cửa sổ, nhẹ nhàng trèo ra ngoài.

"Anh Ninh…"

Cậu chưa nói hết câu, hai mắt đã trừng lớn.

Từ lầu ba, Ninh Vân Dương khéo léo dùng ban công lầu hai làm điểm tựa, rồi hạ mình xuống đất một cách nhẹ nhàng. Không chần chừ, anh nhanh chóng di chuyển vào góc khuất.

Mục tiêu của anh chính là kho thóc mà Chung Chí Kiệt nói rằng con gái ông ấy đang bị giam giữ.

Kho thóc không lớn, chỉ có một cánh cửa chính và một ô cửa sổ nhỏ bằng gỗ.

Ninh Vân Dương bước vòng quanh, đánh giá tình hình. Dù cao một mét tám mươi tám, nhưng khi đứng thẳng, anh vẫn phải rướn tay mới chạm được đến cửa sổ.

Anh đi qua đi lại vài lần, rồi thử nhẹ nhàng đẩy cửa sổ.

Không khóa.

Ninh Vân Dương lập tức ép sát tường, đẩy cửa rồi nhanh chóng lách vào trong. Cửa vừa mở ra, anh đã lập tức đóng lại, hạn chế tối đa tiếng động.

Bên trong tối om.

Anh đứng yên một lát để mắt thích ứng với bóng tối, rồi dựa vào ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ mà quan sát xung quanh.

Chung Chí Kiệt lúc chạy ra ngoài quá vội vàng, không nói rõ cửa hầm nằm chính xác ở đâu, chỉ bảo rằng nó sát tường và bị rơm rạ phủ lên.

Ninh Vân Dương lần theo bức tường, thỉnh thoảng ngồi xuống, gõ nhẹ xuống nền đất để kiểm tra.

Nhưng sau một hồi tìm kiếm, anh vẫn chưa phát hiện ra điều gì khả nghi.

Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Lâm vang lên qua tai nghe:

"Anh Ninh, con trai trưởng thôn sắp đến rồi!"

Loading...