Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 788
Cập nhật lúc: 2025-03-14 22:47:31
Lượt xem: 26
Cô ấy ngơ ngác nhìn Kỷ Hòa, rồi lại nhìn sang Thường Gia Ngôn.
Tự dưng cô ấy thấy tin lời Thường Gia Ngôn nói trước đây: cô gái xinh đẹp này lợi hại hơn anh nhiều...
Sau khi khóa mở, ba người đứng trước cánh cửa tủ đóng kín, bỗng chốc im lặng.
Đừng nói Thẩm Đại, ngay cả Thường Gia Ngôn cũng căng thẳng.
Trong đó rốt cuộc có thứ gì?
Không phải ác quỷ chứ?!
Nếu thật sự có thứ gì xuất hiện, anh chỉ có thể chờ c.h.ế.t mà thôi.
Bất giác, anh hối hận vì trước khi rời nhà đã không xin thêm vài lá bùa hộ mệnh từ ông nội.
Trong lúc Thường Gia Ngôn đang lục túi tìm kiếm thứ gì đó có thể cứu mạng vào phút quan trọng, Kỷ Hòa đã dứt khoát đưa tay mở cửa tủ.
"Cẩn thận!"
Thường Gia Ngôn giật mình, vội vàng ném tất cả bùa hộ thân trong tay ra như nữ thần rải hoa.
Nhưng ngoài Kỷ Hòa và Thẩm Đại đang nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Ồ... Hóa ra không có gì đáng sợ?
Không có ác quỷ nào xuất hiện.
Trông giống như một ngăn tủ bình thường của sinh viên mà thôi.
Thường Gia Ngôn lúng túng ho khan, cúi xuống nhặt lại mấy lá bùa vừa rải khắp sàn.
Có thể giả vờ như chưa có gì xảy ra được không?
Bên trong ngăn tủ có ba bức tranh.
Thoạt nhìn không có gì bất thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/788.html.]
Kỷ Hòa nhặt tranh lên, quan sát tỉ mỉ.
Bức thứ nhất vẽ một cô gái xinh đẹp. Nhưng khuôn mặt trong tranh đã bị bút chì tô đi tô lại nhiều lần, như thể người vẽ đang trút giận lên đó. Nét bút đậm và mạnh đến mức làm rách cả giấy. Rõ ràng, người vẽ bức tranh này mang theo oán hận rất lớn.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Bức thứ hai có dấu hiệu bị ngâm nước rồi lại phơi khô, giấy nhăn nhúm.
Bức thứ ba vẽ Thẩm Đại. Đây là bức duy nhất còn nguyên vẹn, không bị xé, không bị nhăn, cũng không có dấu hiệu bị hủy hoại.
Thẩm Đại nhìn qua một lượt, rồi thấp giọng nói: "Ba người trong tranh... lần lượt là Lữ Khả Khả, Tưởng Ý, và... tôi."
Kỷ Hòa trầm ngâm nhìn những bức tranh trải ra trước mặt.
Sau đó, cô đột nhiên nói một câu khiến tất cả mọi người đều lạnh sống lưng:
"Mọi người có cảm thấy…"
Cô dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua từng nét vẽ quái dị trên giấy, rồi tiếp tục:
"Tình trạng của người trong tranh… giống hệt với cách họ c.h.ế.t ngoài đời thực không?"
Không khí bỗng nhiên đặc quánh lại.
Trong bức tranh đầu tiên, Lữ Khả Khả được vẽ với nét bút cắt ngang mặt, tạo thành những vết xước sâu hoắm. Và thực tế, khi chết, khuôn mặt cô ta cũng giống như bị vô số nhát d.a.o đ.â.m vào.
Bức tranh thứ hai vẽ Tưởng Ý, tờ giấy bị nhăn nhúm, mép giấy loang lổ như từng bị thấm nước. Trong thực tế, cô ấy trượt chân, rơi xuống hồ và tử vong.
Thẩm Đại chợt rùng mình. Cô suy nghĩ một lát, rồi nhanh chóng hiểu ra.
Cô đưa tay lên che miệng, giọng lạc đi vì hoảng hốt.
"Thật… thật sự trùng hợp vậy sao?"
Cô nuốt khan, trong đầu hiện lên một suy nghĩ khiến người ta lạnh gáy:
"Nói cách khác, sở dĩ tôi còn sống… là vì bức tranh vẽ tôi vẫn chưa bị hư hại?"
Kỷ Hòa gật đầu: "Có thể hiểu như vậy."
Cô nhìn lướt qua những bức tranh, giọng trầm xuống: "Cô nói đàn chị này tự sát, nhưng chắc chắn cô ấy vẫn còn chấp niệm chưa thể buông bỏ. Nỗi oán hận của cô ấy rất sâu, đến mức lưu lại trên những tờ giấy vẽ mà cô ấy từng sử dụng. Chính sự oán hận đó khiến cô ấy có thể g.i.ế.c người thông qua tranh vẽ."