Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 75

Cập nhật lúc: 2025-02-21 13:34:55
Lượt xem: 25

Ông và Chung Chí Kiệt có thể xem như người quen cũ.

Năm năm trước, chính ông là người tiếp nhận vụ án mất tích của con gái Chung Chí Kiệt.

Trong suốt quãng thời gian ấy, Chung Chí Kiệt đã đến sở cảnh sát vô số lần, thậm chí có những tháng, ông gần như lui tới đây mỗi ngày, mong mỏi một tia hy vọng.

Hai tháng trước, cảnh sát vừa triệt phá một đường dây buôn người. Khi đó, họ cũng gọi Chung Chí Kiệt đến nhận diện, xem có tìm được con gái ông không.

Nhưng ngày hôm ấy, chính mắt Chung Chí Kiệt đã chứng kiến một cô gái bị lừa bán, sau khi gặp lại cha mẹ ruột thì hoảng loạn đến mức lao đầu vào tường.

Mặc dù mọi người đã kịp thời ngăn lại, nhưng cô gái đó vẫn đập đầu đến mức m.á.u chảy đầm đìa.

Khoảnh khắc đó như một cơn ác mộng, ám ảnh Chung Chí Kiệt suốt nhiều ngày trời. Từ sau lần ấy, ông không còn đến sở cảnh sát nữa.

Cảnh sát Trương hiểu rõ điều đó.

Nhưng muốn tìm một người giữa biển người mênh mông, đâu phải chuyện dễ dàng gì.

Những năm gần đây, nhà nước đã siết chặt việc trấn áp nạn buôn người, nhưng số người được giải cứu vẫn chỉ là con số nhỏ nhoi. Có những trường hợp khi tìm được thì chỉ còn lại một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.

Những đứa trẻ chưa được tìm thấy có thể đã bị bán vào những vùng hẻo lánh, có thể đã không còn trên cõi đời này, hoặc có khi đang lưu lạc trong những khu chợ đen, trở thành công cụ kiếm tiền, thậm chí là nguồn cung cấp nội tạng cho bọn tội phạm.

Cảnh sát Trương biết, những người như Chung Chí Kiệt chỉ còn biết bám víu vào một tia hy vọng mong manh để tiếp tục sống.

Tiểu Lâm mang một ly trà nóng tới, đặt xuống trước mặt Chung Chí Kiệt, rồi lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/75.html.]

Cậu ta chỉ mới được điều về đây từ tháng trước, hoàn toàn không biết gì về vụ án này. Nhưng khi thấy cách cảnh sát Trương đối xử với Chung Chí Kiệt, cậu không khỏi cảm thấy tò mò.

Lúc này, Chung Chí Kiệt run rẩy nắm lấy tay cảnh sát Trương, giọng nói gần như lạc đi.

“Cảnh sát Trương, lần này tôi thật sự nhìn thấy Tiểu Dung mà! Chính mắt tôi thấy con bé bị nhốt dưới tầng hầm! Máu trên người tôi là của con bé! Ông phải cứu con bé, phải cứu nó ngay lập tức!”

Cảnh sát Trương cau mày.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

“Thôn Thạch Đầu sao?”

Ông lặp lại cái tên đó, trong đầu nhanh chóng lục tìm ký ức. Chẳng mấy chốc, ông đã nhớ ra.

“Chúng tôi đã từng điều tra thôn đó rồi. Khi ấy ông cũng đi theo, nhưng đâu có tìm thấy Tiểu Dung, đúng không?”

“Nhưng lần này khác!” Chung Chí Kiệt gần như hét lên. “Tôi đã thấy con bé thật mà! Nó ở ngay đó, ngay dưới tầng hầm! Xin ông, cảnh sát Trương, xin ông hãy cứu Tiểu Dung!”

Cảnh sát Trương trầm mặc trong giây lát.

Ông nhìn Chung Chí Kiệt thật lâu, ánh mắt sắc bén như muốn dò xét xem liệu những lời này có phải là ảo giác của một người cha tuyệt vọng hay không.

Nhưng nhìn dáng vẻ hoảng loạn, ánh mắt vừa sợ hãi vừa cuồng nhiệt của Chung Chí Kiệt, ông biết—đây không phải là sự ảo tưởng.

Ông đẩy ly trà về phía Chung Chí Kiệt, giọng điềm tĩnh nhưng cứng rắn:

“Được. Ông kể lại chi tiết cho tôi nghe.”

Loading...