Hoắc Nam Nam cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, bất giác cau mày:
'Nơi … chẳng là chỗ lúc đầu ?'
Cát Tô cạnh cũng gật đầu:
' … Hóa là chôn ở đây… Xem từ nơi xa xôi, ông trời cũng chỉ dẫn nơi .'
Khu vực hoang vu đến kỳ lạ.
Khi xe tới một con đường gập ghềnh, tài xế lắc đầu:
'Phía tiếp , mấy xuống xe thôi.'
Thế là cả nhóm rời khỏi taxi, bộ bên trong.
Hoắc Nam Nam sợ hãi, vô thức nắm chặt lấy tay Tào Thượng.
Cát Tô lặng lẽ bước theo .
Chỉ Kỷ Hòa, vẫn một , nét mặt bình thản đến mức gần như vô cảm.
Cuối cùng, cô dừng .
'Chính là đây.'
Hoắc Nam Nam hít sâu một :
'Vậy là… chôn ở đây ?'
Cô thể thừa nhận, nơi đúng là một vị trí hảo để phi tang xác.
Xung quanh cỏ dại um tùm, bụi gai rậm rạp, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Chẳng ai rảnh mà mò tới đây gì.
Tào Thượng dứt khoát vén tay áo:
'Vậy còn chờ gì nữa? Đào thôi!'
Nhanh chóng tìm xác, báo cảnh sát, đó Hoắc Nam Nam thể thoát khỏi chuyện .
Nghĩ , mở ba lô, lấy hai cái xẻng, đưa một cái cho Hoắc Nam Nam.
Hai chần chừ thêm giây nào, lập tức đào bới.
Mọi chuyện đều đang thuận lợi.
Bỗng nhiên, Kỷ Hòa khẽ nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/612.html.]
Mộng Vân Thường
'Khoan .'
Giọng của cô trầm thấp nhưng đầy cảnh giác.
'Đi nhanh… đến.'
Tào Thượng sửng sốt:
'Cái gì cơ—'
Cậu còn kịp hết câu thì thấy một bóng xuất hiện mặt cả bọn.
Nơi vốn vắng tanh, thể ai tự dưng ngang qua.
Dưới tình huống mà tiếp cận… chỉ một khả năng duy nhất.
Cát Tô chằm chằm mới đến, đáy mắt tràn đầy hận ý:
'Phàn Đồng Quang…'
Giọng cô gần như rít lên, từng âm tiết chứa đầy oán khí.
Ký ức như thủy triều ập đến.
Khi đó, mái tóc cô ai đó túm chặt, giật ngược .
Một giây , bình hoa đập mạnh xuống đầu.
Cơn đau dữ dội kéo tới, tất cả chìm bóng tối.
Cô c.h.ế.t .
Không vì tai nạn, vì một kẻ xa lạ…
Mà bởi chính mà cô tin tưởng nhất.
Người mà cô từng yêu.
Lúc , Phàn Đồng Quang tới gần.
Ánh mắt quét qua đất đào xới, hai đang cầm xẻng trong tay.
Anh nheo mắt , giọng lạnh băng:
'Mấy đang đào cái gì?'
Hoắc Nam Nam lập tức lắp bắp:
'Không… gì! Chúng chỉ đang chơi trò… tìm kho báu! Đào đại thôi, xem thể tìm cái gì quý giá …'