Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 592
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:39:41
Lượt xem: 15
Chỉ có sân khấu của đội Kỷ Hòa và Hạ Phong là...
Trống trơn, vắng tanh như chùa bà đanh.
Fan hâm mộ theo dõi mà không khỏi sốt ruột:
"Haizz, vận may của Kỷ Hòa và Hạ Phong tệ thật, lần nào hai người không có sở trường gì cũng bị chia chung một đội."
"Hahaha, đội này thắng bao nhiêu lần rồi, giờ thua một lần cũng bình thường mà."
"Xong rồi, lần này chị Kỷ thua thật rồi!"
"Trời ơi, từ đầu chương trình đến giờ, chưa có nhiệm vụ nào mà chị ấy thất bại hết! Cứ tưởng sẽ giữ vững kỷ lục, ai ngờ lần này bị phá rồi!"
Bình luận liên tục nhảy lên, nhưng nhân vật chính là Kỷ Hòa lại không hề tỏ ra lo lắng.
Thậm chí, cô còn có tâm tình để tám chuyện với Hạ Phong.
"Anh đang làm gì thế?"
Hạ Phong lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, lười biếng trả lời:
"Đang xem bọn họ biểu diễn gì để học tập theo. Hai chúng ta chẳng biết cái gì, không phải chỉ có thể học người khác thôi sao?"
Fan hâm mộ cười ầm lên:
"Hahahaha, Hạ Phong tự biết thân biết phận ghê!"
"Thay vì để người khác chê bai, tốt nhất là tự dìm mình trước!"
Hạ Phong xem livestream của các đội một lúc lâu, thấy giỏ hoa của Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên dần dần đầy lên, anh ta thở dài:
"Haizz, bên họ náo nhiệt thật đấy, xem ra chúng ta thua rồi."
Nhưng Kỷ Hòa lại khẽ cười, giọng điệu chắc chắn:
"Không thua đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/592.html.]
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
"Tiết mục của Dương Vận rất xuất sắc, nhưng người trong thôn không hiểu, cũng không có khả năng thưởng thức nó."
"Cho dù bây giờ có thể được hoan nghênh, nhưng chắc chắn sẽ không kéo dài lâu."
Lý do rất đơn giản.
Giống như bạn dành hàng giờ để trang điểm thật cầu kỳ, sáng tạo, nhưng lại đánh lớp phấn quá đậm.
Người trẻ tuổi có thể nhìn ra sự phá cách và vẻ đẹp trong đó, nhưng với các bậc phụ huynh thì sao?
Họ có thể sẽ nhíu mày mà phán một câu: "Nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, trông như ma vậy!"
Kỷ Hòa khoanh tay, bình thản nói: "Không sao đâu, đợi lát nữa là ít người ngay thôi."
Hạ Phong bĩu môi: "Nhưng ít nhất thì bọn họ còn có lúc đông người..."
Chứ đâu giống hai người bọn họ, từ đầu tới cuối sân khấu vẫn vắng tanh như chùa Bà Đanh!
Anh ta đang định than vãn thêm vài câu thì Kỷ Hòa bỗng liếc anh một cái sắc bén:
"Đó là anh thôi, chứ không phải tôi."
Hạ Phong: "???"
Câu này thì anh không phục!
Anh quá hiểu Kỷ Hòa rồi—cô ấy bước vào giới giải trí chẳng qua chỉ để chơi cho vui, mấy thứ cần tinh thông thì chẳng tinh thông cái nào.
Nếu so với người nghiệp dư như anh thì cũng chỉ tám lạng nửa cân thôi.
Thế mà cô ấy còn dám bảo "không phải tôi"?
Cô có thể biểu diễn cái quái gì chứ?!
Như đọc được suy nghĩ của anh, Kỷ Hòa chớp mắt đầy thần bí rồi chậm rãi móc ra một vật từ trong túi áo.
Một cái... kèn xô-na.
Hạ Phong: "..."