Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 511
Cập nhật lúc: 2025-03-07 15:15:21
Lượt xem: 9
Giọng nói trầm ổn, đều đều của Kỷ Hòa vang lên:
"Cô và cậu bé này có quan hệ gì?"
Dù đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt lộ ra ngoài của Kỷ Hòa lại quá mức xinh đẹp, dễ dàng gây ấn tượng sâu sắc.
Người phụ nữ trẻ khựng lại một giây, lập tức nhớ đến cuộc gặp gỡ khi nãy ở vòng quay ngựa gỗ.
"Là cô à? Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau."
Ban đầu, cô ta định lặp lại câu trả lời khi nãy, nói rằng mình đang đón con hộ phụ huynh.
Nhưng rồi, chợt nhớ ra đối phương là một người trưởng thành, lời nói dối này e là không dễ lừa gạt.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Vì thế, cô ta gượng cười, giả vờ ngượng ngùng:
"Tôi là mẹ của thằng bé. Đúng là trẻ con không hiểu chuyện, nó cứ nhất quyết muốn xem chương trình này."
Ai ngờ, cậu bé trong tay cô ta giãy giụa dữ dội, hét lên:
"Bà ấy không phải mẹ tôi! Bà ấy không phải mẹ tôi!"
Người phụ nữ lập tức mắng át đi:
"Câm miệng!"
Sau đó, cô ta quay sang Kỷ Hòa, cố giữ vẻ bình tĩnh:
"Cô xem đấy, trẻ con bây giờ thật là, cứ giận dỗi là nói năng lung tung. Đến mức bảo tôi không phải mẹ nó! Chắc nó không muốn về nhà với tôi thôi."
Người phụ nữ trẻ vốn nghĩ rằng câu chuyện sẽ kết thúc tại đây.
Kỷ Hòa sẽ không muốn dính vào chuyện của người lạ và sẽ rời đi.
Nhưng không ngờ, cô chỉ khoanh tay, đứng chắn ngay lối ra mà không có ý định nhường đường.
"Vậy cô định chứng minh thế nào, rằng mình là mẹ của cậu bé này?"
Nụ cười trên mặt người phụ nữ hơi cứng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/511.html.]
"Này, đây là chuyện gia đình chúng tôi, cô quan tâm làm gì? Tôi là mẹ nó, loại chuyện này mà cũng cần chứng minh sao?"
Kỷ Hòa khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo ý vị sâu xa.
"Tránh mà không trả lời, vì cô vốn không thể chứng minh sao?"
Nhìn ánh mắt của Kỷ Hòa, không hiểu vì sao, trong lòng người phụ nữ trẻ bỗng dâng lên dự cảm bất an.
Cô ta siết c.h.ặ.t t.a.y cậu bé, định xô Kỷ Hòa ra, miệng buông lời chửi rủa:
"Thật xui xẻo, tự dưng lại gặp phải loại người như cô. Đúng là bệnh thần kinh!"
Cô ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc Kỷ Hòa tiếp tục cản đường, còn nghĩ cách đùn đẩy thêm một lúc nữa.
Nhưng lần này, ngoài dự đoán của cô ta, Kỷ Hòa chỉ khẽ mỉm cười, sau đó tránh sang một bên.
Người phụ nữ như trút được gánh nặng, lập tức kéo cậu bé lao thẳng ra ngoài.
Nhưng đúng lúc ấy—
Một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát đột nhiên xuất hiện, như thể từ trên trời rơi xuống, chặn đứng đường đi của cô ta.
"Cảnh sát đây! Không được di chuyển!"
Người phụ nữ trẻ cứng đờ cả người, trừng lớn mắt.
Ngay trước khi bị cảnh sát áp giải đi, cô ta quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt trên người Kỷ Hòa.
Đó là một ánh nhìn ngập tràn kinh ngạc và không thể tin được.
Giờ phút này, cô ta mới chắc chắn một điều.
Cuộc gặp gỡ lần thứ hai này hoàn toàn không phải trùng hợp!
Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt đã nhận ra thân phận của cô ta ngay từ đầu!
Nhưng điều cô ta không thể hiểu được là—
Rốt cuộc mình đã để lộ sơ hở ở đâu?
Và tại sao, cô gái kia lại biết cô ta là kẻ buôn người?!