Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1837

Cập nhật lúc: 2025-05-05 15:14:00
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà của Ngân Hồ nằm trên lầu một của một tòa nhà cao tầng. Bên dưới có một tầng hầm dùng chung cho toàn bộ cư dân, nhưng thực tế vào thời điểm đó, gần như chẳng có ai sử dụng đến nó.

Nếu có, thì cũng chỉ để chứa vài chiếc xe đạp đã hư hỏng hoặc bị bỏ quên từ lâu. Khi xã hội phát triển, người ta ngày càng ít chọn xe đạp làm phương tiện đi lại. Dần dần, tầng hầm trở thành nơi tập kết của những chiếc xe cũ kỹ, phủ bụi thời gian và bị lãng quên trong tĩnh lặng.

Ngân Hồ đứng bên khung cửa sổ, ánh mắt dán chặt xuống tầng hầm bên dưới, vẻ mặt dường như vừa nhớ ra điều gì đó.

Mộng Vân Thường

Cô trầm ngâm nói:

"Tôi còn nhớ lúc mình còn nhỏ... thường xuyên chơi trò trốn tìm với bạn bè. Tôi hay trốn trong tầng hầm ấy, đến mức chẳng ai tìm thấy tôi được."

"Lúc đó tôi còn quen một người bạn nữa. Là một cậu con trai rất gầy. Mẹ cậu ấy mất sớm, còn bố thì thường xuyên say rượu rồi đánh đập cậu ấy. Cuối cùng, cậu không chịu nổi nữa mà bỏ nhà đi. Cậu cứ lang thang như vậy cho đến một ngày, tìm thấy tầng hầm này và chọn nó làm chỗ trú chân."

"Tôi thấy cậu ấy đáng thương nên hay lén mang cơm và vài món ăn vặt đến đây chơi với cậu. Sau khi bố mẹ tôi qua đời, tôi không còn quay lại nơi này nữa. Tôi cũng không biết cậu ấy có từng quay về tìm tôi hay không..."

Cô im lặng. Mười năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt. Giờ đây, họ đều đã trưởng thành. Có lẽ cậu ấy cũng đã quên hết chuyện xưa rồi.

Ngân Hồ thả hồn vào miền ký ức cũ. Cô cũng không rõ vì sao, là linh cảm hay điều gì đó khó lý giải, đã khiến cô bước tới và mở cánh cửa tầng hầm ấy.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa hé mở, cơ thể cô bỗng cứng đờ.

Dưới tầng hầm... có người.

Một người đàn ông đang đứng quay lưng lại với cô. Bóng lưng ấy... rất quen thuộc.

Là người mà suốt bao năm qua cô tìm đỏ mắt cũng không thấy.

"Ngài Chu..." – cái tên ấy bật ra từ miệng cô, như phản xạ. Hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Rõ ràng trong lòng cô có biết bao câu hỏi, nhưng giờ phút này lại chẳng thể thốt ra được một lời nào.

Yến Lâm theo sát phía sau, lập tức rút s.ú.n.g ra, trong tư thế sẵn sàng nổ s.ú.n.g bất kỳ lúc nào nếu Ngài Chu có hành động phản kháng.

Không khí lập tức trở nên căng thẳng như dây đàn. Như một quả b.o.m chực nổ, chỉ cần một cái chạm nhẹ là phát nổ ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1837.html.]

Ngài Chu — kẻ đứng sau tất cả những mâu thuẫn, người mà vô số mũi tên đang hướng đến — xoay người lại. Ánh mắt điềm tĩnh, không một chút hoảng loạn hay sợ hãi.

Chính khoảnh khắc đó, Ngân Hồ mới nhận ra… anh ta đứng đó, hoàn toàn bình thường.

Hai chân anh ta không có bất kỳ thương tích nào. Tất cả những gì trước đó chỉ là một màn kịch, một sự dối trá được dàn dựng khéo léo.

Vì anh ta luôn ngồi xe lăn nên Ngân Hồ chưa từng nghi ngờ rằng anh chính là hung thủ của vụ việc xảy ra mười năm trước. Mọi thứ hóa ra chỉ là một trò lừa đảo. Một lớp vỏ bọc hoàn hảo.

Anh ta có thể đi lại bình thường.

Giọng Ngân Hồ khàn đặc:

"Anh không cảm thấy mình có gì cần phải giải thích với tôi sao?"

Cô cố nuốt nước mắt vào trong. Kể từ khi gia nhập Huyết Đao, cô hiếm khi để lộ cảm xúc yếu mềm như vậy. Đó là điều mà Ngài Chu từng yêu cầu cô phải học cách kiểm soát.

Nếu đó là điều anh muốn, vậy thì hôm nay cô sẽ cho anh thấy — cô đã học được cách không khóc. Và thậm chí, có thể tự tay kết liễu anh ta, bằng chính những gì anh đã dạy cô.

Ngài Chu lặng lẽ đứng trong bóng tối. Anh mặc một bộ đồ đen, đến mức gần như hòa lẫn vào bóng đêm phía sau. Cái cách anh đứng đó khiến người ta không rõ là anh đang đứng trong bóng tối, hay chính anh mới là hiện thân của bóng tối.

Anh cất giọng, bình thản, không giống một người sắp bị bắt giữ, mà như một người đang dẫn dắt một cuộc đàm phán trên thế thượng phong.

"Tôi không có gì phải giải thích cả. Thật ra, tôi đã lường trước được chuyện này sẽ xảy ra. Chỉ là... nó đến sớm hơn tôi tưởng thôi."

Ngân Hồ nghiến răng, nước mắt rơi nhưng giọng lại lạnh lẽo:

"Tôi thật sự rất hận anh. Anh nghĩ tôi sẽ không dám g.i.ế.c anh sao?"

"Không," – Ngài Chu đáp, vẫn bình tĩnh – "Tôi chưa từng nghĩ như vậy. Từ ngày đầu tiên em bước vào Huyết Đao, tôi đã nói với em rồi, mềm lòng chính là điểm yếu chí mạng của chúng ta. Muốn sống cuộc đời mới, phải học cách vứt bỏ thứ vô dụng đó."

Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt như xuyên thấu qua quá khứ:

"Đừng vội. Để tôi kể cho em nghe một câu chuyện. Em bảo cuộc đời em là một trò đùa, vậy thì câu chuyện của tôi chắc sẽ khiến em cười đến bật ngửa đấy..."

Loading...