Trong quán cà phê yên tĩnh, hành động bất ngờ của anh ta gây ra một tiếng động lớn, khiến mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía bọn họ.
Kỷ Hòa vẫn giữ vẻ điềm nhiên, giọng nói bình thản vang lên:
"Bình tĩnh chút đi anh trai, anh định hù dọa ai ở đây vậy? Anh tưởng tôi không biết mình đã c.h.ế.t như thế nào à?"
"Tôi không rõ chính xác ai đã g.i.ế.c mình, nhưng việc tôi uống nhiều thuốc ngủ như thế chắc chắn có liên quan đến các người đúng không? Tôi chưa đưa các người vào tù là vì thời cơ chưa tới, không có nghĩa là tôi quên mối thù này."
Kỷ Mặc bật cười. Gương mặt anh ta bắt đầu biến dạng, hoàn toàn không còn vẻ hào hoa cậu ấm nhà giàu thường ngày.
"Cô muốn biết ai g.i.ế.c cô à? Không cần điều tra nữa, tôi sẽ nói cho cô biết ngay bây giờ. Chính là tôi."
"Trước kia cô ở nhà họ Kỷ, người cô quý nhất là tôi. Nhưng sau khi cô gặp chuyện, cả nhà họ Kỷ đều muốn cắt đứt quan hệ, chỉ có tôi còn giữ chút thiện ý. Thế nên người cô tin tưởng nhất cũng là tôi."
"Cô biết mình sắp rơi từ thiên đường xuống địa ngục, sắp mất tất cả, nên mới tuyệt vọng bấu víu vào tôi như bám lấy cọng rơm cứu mạng. Tôi nói gì cô cũng nghe, tôi bảo cô làm gì cô cũng làm. Cô ngoan ngoãn như một con chó."
Giọng điệu của Kỷ Mặc mỗi lúc một cay nghiệt, từng câu từng chữ như muốn đ.â.m thẳng vào tim người đối diện. Giống như thể, một khi đã bị lật mặt, anh ta cũng chẳng còn cần giữ lại chút hình tượng nào nữa. Anh ta chỉ muốn dùng những lời lẽ độc địa nhất để chọc tức Kỷ Hòa.
Mộng Vân Thường
Nhưng Kỷ Hòa lại chẳng có lấy một phản ứng nào. Cô không nổi giận, thậm chí còn bình tĩnh đến kỳ lạ.
Những điều Kỷ Mặc nói, cô đã đoán được từ lâu.
Nguyên chủ từng là một tiểu thư nhà giàu, được nuông chiều đến mức vô dụng. Sau khi bị nhà họ Kỷ ruồng bỏ, cô ấy chẳng khác gì một con ch.ó bị chủ nhân vứt bỏ. Khi thấy Kỷ Mặc vẫn còn chút quan tâm, đương nhiên cô ấy coi đó là tia hy vọng cuối cùng. Và thế là, cô ấy nghe theo tất cả.
"Ừ, anh cứ nói tiếp đi." Kỷ Hòa nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt lóe lên vẻ châm biếm.
"Tôi đã c.h.ế.t một lần rồi nên trí nhớ cũng chẳng còn tốt lắm. Tôi thật sự muốn nghe toàn bộ sự thật năm đó."
Kỷ Mặc sững người. Anh ta không thể tin nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1822.html.]
Tại sao cô không tức giận? Sao cô lại không nổi điên lên?
Anh ta đã tốn biết bao công sức để khơi gợi thù hận, để khiến cô mất kiểm soát... vậy mà Kỷ Hòa chẳng có chút phản ứng nào. Cảm giác lúc này với anh ta như đang đ.ấ.m vào bịch bông – mềm nhũn, vô nghĩa.
Không thể chấp nhận được!
Anh ta nghiến răng, rồi đột nhiên bật cười lần nữa, như thể nhớ ra điều gì đó có thể phá vỡ được lớp mặt nạ bình tĩnh của Kỷ Hòa.
"Lúc đó cô sống trong căn phòng trọ nhỏ mẹ cô mua cho, nhìn như một con ch.ó nhà có tang... Suốt ngày lẽo đẽo theo sau tôi, hỏi tôi nên làm gì. Thật sự rất phiền, phiền đến mức tôi chỉ muốn bóp c.h.ế.t cô cho rồi."
"Nếu không phải vì muốn g.i.ế.c cô, tôi làm sao có thể giả vờ quan tâm lâu đến thế? Đúng vậy, mối quan hệ của tôi với cô luôn tốt đẹp, chỉ là để giành được lòng tin thôi. Khi cô hoàn toàn tin tưởng tôi, tôi mới có thể ra tay."
"Tôi lấy được một lượng lớn thuốc ngủ, đưa cho cô và bảo rằng đó là thuốc an thần, phải uống đúng liều mới có tác dụng. Cô không chút đề phòng, còn tưởng tôi lo cho cô thật. Tôi bảo uống bao nhiêu, cô uống bấy nhiêu. Cuối cùng, cô uống đến chết... Ngu ngốc thật đấy!"
"Mạng cô đúng là lớn, đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu mà vẫn không chết. Nếu không thì cô đã sớm biến mất khỏi thế giới này rồi! Ha ha ha ha ha!"
Ánh mắt Kỷ Hòa chợt tối sầm.
Thì ra, nguyên chủ không phải tự sát.
Cô ấy bị Kỷ Mặc lừa uống thuốc ngủ — từng viên, từng liều — bằng chính niềm tin mù quáng vào người mình xem là chỗ dựa cuối cùng.
Kỷ Hòa khẽ siết nắm tay. Cảm xúc dâng lên trong cô không phải vì bản thân, mà vì nguyên chủ – một cô gái thật lòng xem Kỷ Mặc như người thân ruột thịt, người đã không ngại quỳ xuống van xin chút tình thân sau khi bị ruồng bỏ. Vậy mà thứ cô nhận được, lại là một cái bẫy tàn nhẫn đến thế.
Cô đột nhiên đứng bật dậy.
Một tay túm lấy cổ áo Kỷ Mặc, rồi nhấc bổng anh ta khỏi ghế. Kỷ Mặc không kịp phản ứng, bị kéo lên cao trong chớp mắt. Anh ta hoàn toàn không ngờ, thân hình tưởng như mảnh mai ấy lại có sức mạnh đáng sợ đến vậy. Cổ anh ta bị bóp đến mức suýt nghẹn thở.
"Anh có còn là con người hay không?!" Kỷ Hòa cười nhạt, ánh mắt lạnh như băng ép Kỷ Mặc phải nhìn thẳng vào cô.