Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1812

Cập nhật lúc: 2025-05-05 11:46:47
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt của Kỷ Hòa rất đặc biệt, sâu thẳm như viên hắc diệu thạch. Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Thái Minh Hoa không hiểu sao lại thấy cả người khó chịu, như thể có gì đó không ổn đang dần bị bóc trần.

Chẳng lẽ... Kỷ Hòa đã phát hiện ra bí mật của bà ta?

Kỷ Hòa chống cằm, ngồi rất gần bà ta, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo chút ẩn ý.

"Cô Thái, nghe nói mười năm trước khi cô còn chưa nổi tiếng, chính nhờ bộ phim Giải Mộng mà tên tuổi cô bắt đầu được chú ý. Bây giờ trong giới diễn viên cùng thế hệ, cô cũng được xem là có tiếng tăm. Cô có thể chia sẻ cho bọn em một chút kinh nghiệm không? Làm sao để chọn được kịch bản tốt và được đạo diễn để mắt tới?"

Thái Minh Hoa cố giữ vẻ bình tĩnh, mỉm cười đáp:

"Cái này à... Còn phải xem duyên số nữa. Đôi khi duyên đến rồi, mình muốn tránh cũng không được."

Kỷ Hòa khẽ gật đầu, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.

"Duyên số là một thứ rất huyền diệu. Nói trắng ra, là tin vào số mệnh. Cô Thái nghĩ sao? Con người có thể vượt qua thiên mệnh, hay là chỉ bị số phận chi phối?"

Thái Minh Hoa hơi ngập ngừng, rồi nói chậm rãi:

"Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ nói con người có thể chiến thắng thiên nhiên. Nhưng ở trong giới giải trí lâu rồi, tôi cảm thấy nổi tiếng hay không... phần nhiều là do số mệnh định sẵn."

Bà ta nhìn sang Kỷ Hòa, mỉm cười tiếp lời:

"Cùng một con đường, có người nổi tiếng, nhưng có người thì mãi không được chú ý."

Mộng Vân Thường

Ánh mắt bà ta trở nên xa xăm, rồi chợt chuyển sang một vẻ dò xét khi nhìn Kỷ Hòa:

"Giống như cô Kỷ Hòa bây giờ. Xin mạo muội hỏi, năm nay cô bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi mốt." Kỷ Hòa đáp, giọng thản nhiên.

"Hai mươi mốt, thật là một độ tuổi đẹp."

Thái Minh Hoa cười nhẹ, ánh mắt như có chút ghen tỵ.

"Nhìn cô xem, số mệnh của cô là nổi tiếng, là tâm điểm, là người được các đạo diễn và nhãn hàng săn đón. Còn tôi ở tuổi hai mươi mốt... vẫn còn là diễn viên vô danh, đi đóng vai phụ. Số mệnh như vậy, chỉ có thể khiến người khác ngưỡng mộ."

Kỷ Hòa vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt sáng rực lên như có ý gì đó rất sâu xa.

"Vậy... cô đã từng nghĩ đến chuyện thử đổi mệnh chưa?"

Lời nói ấy như một tiếng sấm đánh thẳng vào đầu Thái Minh Hoa. Ánh mắt của Kỷ Hòa lúc này vừa lạnh lẽo vừa sắc bén, khiến bà ta thấy như mình bị nhìn thấu, như thể bản thân đang trần trụi trước mặt cô gái ấy.

Trong đầu Thái Minh Hoa xoay chuyển rất nhanh, cuối cùng gượng gạo bật cười:

"Ha ha ha... Cô Kỷ Hòa nói như vậy là đang ám chỉ muốn nhờ tôi giúp mở rộng sự nghiệp hả? Nếu sau này tôi có gặp chuyện gì kỳ lạ, nhất định sẽ tìm đến cô đầu tiên."

Kỷ Hòa nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người bà ta, chậm rãi nói:

"Cô Thái, đừng giả vờ nữa. Cô biết tôi không hề nói chuyện đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1812.html.]

Nói rồi, cô giơ một ngón tay lên, chỉ thẳng vào Thái Minh Hoa.

"Tôi nhìn thấy... trên lưng cô có một đứa trẻ toàn thân đen sì. Cô và nó... rốt cuộc có quan hệ gì?"

Thái Minh Hoa như bị điện giật, cả người run rẩy.

"Trên... trên lưng tôi có đứa trẻ?"

"Đúng vậy." Kỷ Hòa nói rất nghiêm túc.

"Dáng vẻ nó rất đáng sợ. Mắt đỏ như máu, khắp người đầy m.á.u đen, răng nanh dài đến mức chỉ cần cắn một cái là có thể đứt cổ ai đó..."

Cô ngừng lại một chút, rồi nhấn mạnh từng chữ:

"Hiện tại nó chỉ đang nhúc nhích sau lưng cô thôi. Nhưng tôi có cảm giác... chẳng mấy chốc, nó sẽ chuyển sự chú ý sang cổ cô."

Sự sợ hãi trong mắt Thái Minh Hoa mỗi lúc một rõ rệt. Gương mặt bà ta trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, bà ta ôm đầu hét lớn:

"Đừng nói nữa!"

Tiếng hét vang dội khiến những người xung quanh phải quay lại nhìn.

Lương Điềm Điềm ngơ ngác hỏi:

"Cô Thái, bà sao vậy?"

Nhận ra mình đã mất kiểm soát, Thái Minh Hoa vội lắc đầu, miệng run rẩy:

"Không, không có gì đâu..."

Kỷ Hòa mỉm cười, giọng bình thản nhưng lại như cố tình châm thêm lửa:

"Không có gì đâu. Chắc do chị và cô Thái mới gặp đã hợp, nói chuyện hơi hăng. Chị chỉ đang kể lại một lần bắt ma trước đây thôi, chắc là kể hơi sống động quá nên cô Thái bị dọa một chút."

Lương Điềm Điềm bật cười:

"À! Vậy thì em hiểu rồi. Cô Thái, có phải bà thấy câu chuyện chị Kỷ Hòa kể nghe như phim không? Nhưng thật ra đều là thật đấy! Em từng thấy chị ấy bắt ma rồi! Lúc trước chị ấy còn tham gia game show, đoán trúng trong mật thất có xác c.h.ế.t nữa cơ. Chị ấy giỏi lắm!"

Lời của Lương Điềm Điềm như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Thái Minh Hoa càng hoảng loạn. Trong khi đó, Kỷ Hòa vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang cố nhịn cười.

Bởi vì... toàn bộ câu chuyện kia, cô bịa ra.

Thật ra trên người Thái Minh Hoa làm gì có đứa trẻ đen sì nào. Nhưng người có tật thì hay giật mình. Kỷ Hòa chỉ cần gợi đúng điểm yếu, là có thể khiến bà ta tự sợ chính mình.

Và Lương Điềm Điềm – với tính cách vô tư và hay tin người – lại vô tình làm trợ thủ đắc lực, khiến Thái Minh Hoa hoàn toàn sụp đổ.

Cuối cùng, bà ta không chịu nổi nữa, chủ động lên tiếng:

"Cô... cô Kỷ Hòa, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô."

Loading...