Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1759

Cập nhật lúc: 2025-05-04 11:53:31
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Mộng Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

"Tôi chỉ muốn luyện thêm một chút nữa thôi."

Lần biểu diễn này của đoàn "Thiên Thượng Nhân Gian" có ý nghĩa rất quan trọng. Họ mong rằng đây sẽ là cơ hội để mở rộng thị trường tại thành phố S — một bước tiến lớn nếu thành công. Vậy nên đối với Ngô Mộng Nguyệt, đây là thời cơ tuyệt đối không được bỏ lỡ.

Ở phía dưới, mấy cô vũ công phụ họa cũng đang thay đồ và nói chuyện rôm rả.

"Trời ơi, vũ công múa chính đúng là khác biệt thật. Không phải ai cũng có thể đứng ở vị trí đó đâu!"

"Ừ, vũ công phụ họa thì thiếu gì, nhưng múa chính thì chỉ có một người thôi. Làm múa chính vừa áp lực, vừa mệt. Thôi, làm phụ họa có khi lại nhẹ đầu hơn."

Mọi người cười cười nói nói, sau đó thu dọn đồ đạc rồi lần lượt rời khỏi nhà hát. Chỉ còn một mình Ngô Mộng Nguyệt ở lại.

Nhà hát khi lên đèn rực rỡ thì hoa lệ, lộng lẫy chẳng khác gì cung điện. Nhưng khi đèn tắt, nơi này lập tức chìm trong bóng tối dày đặc, im ắng đến lạnh người. Không gian tối mịt khiến người ta bất giác thấy sợ hãi.

Mộng Vân Thường

Ngô Mộng Nguyệt bước lên sân khấu. Trong khoảnh khắc đứng nhìn xuống khán đài trống rỗng, cô bỗng cảm thấy những hàng ghế đen ngòm kia giống như những cái miệng há to, lặng lẽ chờ đợi để nuốt chửng ai đó.

Cô lắc đầu, tự nhủ với mình:

"Đừng suy nghĩ linh tinh nữa..."

Ngày nào cũng luyện tập trong nhà hát, có bao giờ thấy sợ đâu. Vậy mà hôm nay lại cứ thấy trong lòng bất an.

Phải tập lại bài múa sẽ biểu diễn vào ngày mai mới được — đó mới là chuyện quan trọng.

Cô bật một chùm đèn nhỏ chiếu lên sân khấu. Dưới ánh sáng vàng nhạt ấy, cả nhà hát mờ mờ tối, chỉ mình cô là tiêu điểm duy nhất. Không có âm nhạc, không có khán giả, chỉ có cơ thể cô và điệu múa.

Ngô Mộng Nguyệt nhón chân, xoay người, nhảy nhẹ nhàng giữa sân khấu. Dáng người cô thanh mảnh, cổ tay cổ chân đều thon dài, động tác mềm mại như một chú thiên nga trắng đang lướt qua mặt hồ tĩnh lặng, vừa kiêu hãnh vừa tao nhã.

Cô nhảy chân trần. Dưới lòng bàn chân truyền đến cảm giác hơi nhám và lạnh của sàn gỗ, nhưng với một vũ công chuyên nghiệp như cô, sự khó chịu ấy chẳng đáng kể gì.

Trang phục biểu diễn ngày mai là hàng đặt may riêng, cô không muốn lấy ra bây giờ rồi lại vô tình làm hỏng, nên chỉ mặc đồ tập luyện đơn giản.

Ngô Mộng Nguyệt không đếm được mình đã tập bao nhiêu lần, cũng chẳng nhớ rõ đã cúi chào bao nhiêu lần. Cho đến khi... một cảm giác kỳ lạ bỗng ập tới.

Cô có cảm giác... hình như có ai đó đang nhìn mình từ dưới sân khấu.

"Hửm?"

Cô lập tức dừng lại, lấy điện thoại ra bật đèn pin rồi chiếu về phía những dãy ghế tối đen bên dưới.

Ánh sáng yếu ớt của đèn pin lần lượt quét qua từng hàng ghế. Mắt cô mở to, cố gắng nhìn thật kỹ.

Không có ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1759.html.]

Hoàn toàn trống trơn.

Chắc mình tưởng tượng thôi...

Có lẽ là vì ngày mai sẽ diễn rồi, áp lực lớn quá nên sinh ra ảo giác. Ngô Mộng Nguyệt tự an ủi bản thân như vậy, rồi hít sâu một hơi, quyết định nhảy lại thêm một lần cuối cùng trước khi về.

Nhưng chỉ nhảy được vài động tác, cô đột nhiên cảm thấy có điều gì đó rất lạ...

Tầm mắt cô từ từ nhìn xuống chân — và sững người.

Trên chân cô, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một đôi giày múa màu đỏ rực.

Màu đỏ ấy quá chói mắt — không, phải nói là chói chang, đến mức khiến mắt cô đau nhói như bị cứa.

Cô còn nhìn thấy... một vệt m.á.u đỏ tươi đang chảy xuống từ mắt cá chân, thấm vào mép giày.

Đôi giày này... từ đâu ra vậy?

Rõ ràng cô đang nhảy chân trần kia mà?!

Cơn kinh hãi xộc thẳng lên óc. Cô muốn cúi xuống tháo giày ra, nhưng ngay lúc ấy, Ngô Mộng Nguyệt bàng hoàng nhận ra — hai chân của cô... không còn nghe theo mệnh lệnh nữa.

Cứ như thể nó có suy nghĩ riêng, từng động tác, từng bước nhảy cứ thế tiếp diễn, không dừng lại.

Một điệu múa rất đẹp, rất chuẩn xác, giá trị biểu diễn rất cao — nhưng trong hoàn cảnh quái đản này, tất cả đều trở nên kinh dị.

"Không... không được..." — Ngô Mộng Nguyệt gần như phát khóc.

Phần thân dưới của cô như đã bị ai đó chiếm lấy, hoàn toàn mất kiểm soát. Cô chỉ có thể bất lực đứng nhìn cơ thể mình chuyển động không ngừng nghỉ.

Chưa dừng lại ở đó.

Điệu múa bắt đầu nhanh hơn, gấp gáp hơn. Các động tác cũng mạnh mẽ, dứt khoát hơn. Dường như có một bàn tay vô hình đang điều khiển cô, không cho phép dừng lại.

Cô cảm thấy đôi chân mình bắt đầu mỏi rã rời.

"Đừng nhảy nữa... đừng nhảy nữa... tôi mệt lắm rồi..." — cô vừa khóc, vừa lấy tay giữ chặt lấy hai chân như muốn ngăn chúng lại.

Vô ích.

Cô vẫn tiếp tục nhảy, vẫn như một con rối bị điều khiển, như cô gái trong chiếc hộp nhạc bị lên dây cót — nhảy không ngừng nghỉ, không biết mệt mỏi, không biết dừng lại.

Cơn đau bắt đầu lan ra từ hai bắp chân, đầu gối, rồi tới từng khớp xương nhỏ.

Từ mỏi mệt... đến đau nhức... cuối cùng là tê liệt.

Ngô Mộng Nguyệt chỉ còn biết bất lực xoay tròn trong ánh sáng mờ, trong đôi giày đỏ không biết từ đâu đến, và trong một điệu múa kinh hoàng không có điểm dừng.

Loading...