Ngày 10 tháng 4
Thật sự quá đáng sợ…
Mộng Vân Thường
Tối nay mình về muộn một chút, trên đường vô tình chạm mặt Nghiêm Húc. Trông hắn có vẻ say xỉn, bước đi loạng choạng, còn cố tình bắt chuyện với mình.
Mình vì phép lịch sự nên trả lời vài câu, ai ngờ hắn bỗng lao tới, định ôm rồi hôn mình. Mình hoảng hốt né tránh ngay lập tức.
Ghê tởm thật sự!
Dù hắn có xin lỗi ngay sau đó, nói rằng vì uống say quá, nhưng mình vẫn không thể nào chịu nổi. Trong đầu chỉ toàn cảm giác kinh tởm… kinh tởm…
Ngày 11 tháng 4
Mình không thể nhẫn nhịn thêm nữa.
Mình đã kể lại chuyện xảy ra hôm qua với trưởng thôn Ngụy Đức Hiền, nhưng ông ta lại bảo rằng Nghiêm Húc không phải người xấu, chỉ vì say rượu thôi.
Mình nói mình muốn hắn xin lỗi đàng hoàng, vậy mà ông Ngụy lại khẩn thiết cầu xin mình bỏ qua. Ông ta bảo Nghiêm Húc còn non dại, không hiểu chuyện, thậm chí còn nói ông ấy sẽ thay mặt xin lỗi.
Mình đứng trước một người lớn tuổi, gần như bằng tuổi cha mình, nên đành gượng gạo đồng ý.
Tên khốn Nghiêm Húc...
Vì nể mặt trưởng thôn, mình tha cho hắn lần này.
Ngày 30 tháng 4
Điên thật rồi...
Nhà họ Phan đến tìm mình, bảo muốn gả mình cho con trai họ là Phan Hào?!
Thật sự mình muốn ngất xỉu tại chỗ luôn.
Phan Hào cũng chẳng hơn gì Nghiêm Húc là mấy, cái kiểu người vừa nhìn đã thấy bẩn thỉu, mà lại bắt mình lấy? Thà c.h.ế.t còn hơn!
Sao dân làng này không biết tự soi lại bản thân chứ? Một nơi chẳng bao giờ biết tôn trọng phụ nữ thì có quyền gì đòi hỏi có vợ con?
Mình cảm thấy nơi này thật sự ngột ngạt đến nghẹt thở. Nhưng nghĩ đến bọn trẻ, mình lại không nỡ rời đi…
Ngày 2 tháng 5
Khổng Tư Tư đã khuyên mình nếu còn chưa muốn đi thì cứ ở lại thêm một thời gian ngắn.
Ừm… cũng phải.
Mình quyết định ở lại thêm một tháng, sau đó sẽ rời đi.
Nhưng trước khi đi, nhất định phải tạm biệt tụi nhỏ thật đàng hoàng.
Mình cũng rất nhớ em gái nữa… Đã lâu rồi chưa gặp nó từ khi bắt đầu đi tình nguyện. Không biết giờ con bé sống thế nào rồi?...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1717.html.]
Nhật ký kết thúc ở đó.
Lương Điềm Điềm nghiêng người qua, cùng Kỷ Hòa đọc hết đoạn cuối. Một lúc sau, cô tròn mắt kinh ngạc:
"Khoan đã... Khổng Chi Nghi có một em gái tên là Khổng Tư Tư?! Nhưng cô giáo Giản cũng tên là Giản Tư Tư! Đây là trùng hợp sao?"
Kỷ Hòa gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh:
"Không, chị nghĩ chuyện này không phải trùng hợp đâu."
Lương Điềm Điềm như hiểu ra điều gì, liền lục túi xách của Giản Tư Tư được đặt trên ghế. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng lấy ra một chiếc ví nhỏ, trong đó có một tấm ảnh.
Trong ảnh, Giản Tư Tư và một cô gái khác đứng sát cạnh nhau, cười rạng rỡ.
Phía sau ảnh có viết dòng chữ: Chi Nghi và Tư Tư.
Lương Điềm Điềm thì thào:
"Khổng Chi Nghi có một em gái tên là Khổng Tư Tư… và Khổng Tư Tư chính là Giản Tư Tư…"
"Chị ấy đã đổi tên, rồi quay lại ngôi làng mà Khổng Chi Nghi từng dạy học."
Cả hai bỗng im lặng. Không khí trong phòng trầm xuống.
Kỷ Hòa nhìn về cuốn nhật ký vẫn còn mở:
"Nhật ký kết thúc đột ngột vào ngày 2 tháng 5… Nhưng bọn trẻ đều nói rằng cô Khổng rời đi mà không nói một lời từ biệt. Trong khi chính cô ấy lại viết rằng nhất định sẽ chào tạm biệt tụi nhỏ trước khi đi. Chuyện này không khớp chút nào."
Lương Điềm Điềm bắt đầu thấy bất an:
"Liệu có phải cô ấy không phải không muốn chào tạm biệt... mà là không có cơ hội để làm vậy?"
"Trời ơi… có khi nào cô ấy đã gặp chuyện gì đó không thể quay lại nữa?"
Kỷ Hòa chậm rãi nói:
"Ừ, chị nghĩ cô ấy đã c.h.ế.t rồi."
"Chết… rồi á?" Lương Điềm Điềm che miệng sững sờ. "Chẳng lẽ… kẻ g.i.ế.c Nghiêm Húc cũng đã ra tay với cô Khổng từ lâu rồi sao? Hắn đã âm thầm gây án trong một thời gian dài như vậy à?"
Kỷ Hòa gật đầu, ánh mắt đầy phức tạp:
"Giản Tư Tư chắc chắn biết rõ chuyện đã xảy ra. Nếu không, cô ấy đã không cố tình xin đến dạy học ở chính nơi này."
Lương Điềm Điềm lại nhớ đến thứ đáng sợ mà cô từng vô tình nhìn thấy – cái bóng trên người Giản Tư Tư.
"Cái bóng tóc dài ấy… chị nghĩ nó có thể là của Khổng Chi Nghi không?"
"Chắc là không." Kỷ Hòa đáp. Cô nhắm mắt lại một lát, cảm nhận thứ gì đó.
Một lúc sau, cô từ từ mở mắt ra.
"Thật ra, mấy ngày nay chị luôn cảm thấy một dòng năng lượng rất lạ... Nó phát ra từ tấm bia trinh tiết. Có thứ gì đó đã bị thả ra từ dưới tấm bia đó."