Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1713

Cập nhật lúc: 2025-05-03 09:22:53
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe đến đó, Sầm Ninh chợt nhớ đến lời cô bé Nha Nha từng nói.

"Cô cũng sắp đi à? Trước đó bé Nha Nha từng nói rất nhớ một cô giáo họ Khổng…"

Giản Tư Tư hơi sững người, rồi hỏi:

"Cô giáo họ Khổng? Có phải là Khổng Chi Nghi không?"

Sầm Ninh lắc đầu:

"Em cũng không rõ lắm, chỉ nghe bé Nha Nha nhắc đến thôi."

Giản Tư Tư mỉm cười.

"Chắc là cô ấy rồi."

Sầm Ninh hỏi:

"Cô có quen với cô Khổng không?"

Giản Tư Tư lắc đầu:

"Không, tôi chưa từng gặp cô ấy. Nhưng căn phòng tôi đang ở hiện giờ là nơi mà tất cả giáo viên tình nguyện từng qua lại. Tôi tình cờ tìm thấy một cuốn sổ tay mà cô Khổng để lại, trong đó có rất nhiều ghi chú. Chỉ cần đọc qua vài trang là tôi biết cô ấy là người rất thông minh, chu đáo và tâm huyết."

Giản Tư Tư khẽ cười, ánh mắt hơi mơ màng:

"Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng tôi thật lòng rất muốn được gặp cô ấy một lần."

Sầm Ninh gật đầu:

"Nha Nha vẫn luôn nhắc đến cô Khổng. Con bé nói rằng trước khi cô ấy rời đi chẳng có một lời tạm biệt nào cả, cứ thế lặng lẽ biến mất. Vì vậy mà bọn trẻ rất nhớ cô ấy."

Giản Tư Tư thở nhẹ:

"Có lẽ là vì không muốn mọi người buồn... Tôi cũng vậy. Khi đến lúc phải rời đi, tôi không biết phải nói lời tạm biệt thế nào. Đám trẻ đều rất yêu quý tôi, thậm chí một tháng trước còn tổ chức sinh nhật cho tôi, tự tay làm rất nhiều món quà."

Vừa nói, Giản Tư Tư vừa mở túi xách, lấy ra từng món đồ nhỏ xinh:

"Đây là một bức tranh vẽ tôi đang giảng bài trên lớp. Còn đây là con ếch giấy, ấn vào sẽ nhảy lên. Đây là một chiếc cốc vẽ tay, mấy đứa nhỏ vẽ đủ hoa văn lên đó, rất dễ thương..."

Đột nhiên, cô ấy khựng lại, rồi nhíu mày lục túi thêm lần nữa:

"Ủa, món quà của Nghiêm Thần đâu rồi nhỉ? Hình như tôi để quên ở đâu đó rồi... Ban nãy còn tính mang ra khoe với mọi người mà."

Sầm Ninh cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1713.html.]

"Cô giáo Giản đúng là một giáo viên tốt thật sự. Tôi nhớ lúc đi học, có khi vừa tặng quà xong, quay đi quay lại đã thấy bị vứt vào sọt rác. Nếu tôi là học sinh của cô chắc tôi sẽ cảm động lắm."

Giản Tư Tư cười nhẹ:

"Chỉ là việc nên làm thôi mà. Tôi rất yêu trẻ con."

Cả nhóm trò chuyện vui vẻ, không khí trở nên nhẹ nhàng. Nhưng Lương Điềm Điềm bỗng khựng lại, liếc nhìn Giản Tư Tư với vẻ mặt hoang mang. Cô kéo áo Kỷ Hòa, ghé sát thì thầm:

"Chị Kỷ Hòa... chị nhìn kỹ chưa? Em có nhìn nhầm không chứ cái bóng của cô Giản... sao trông không giống cô ấy?"

Kỷ Hòa cảnh giác nhìn theo hướng tay Lương Điềm Điềm. Quả thật, có gì đó không ổn. Mái tóc của Giản Tư Tư chỉ dài chấm vai. Nhưng trên mặt đất, cái bóng kia lại có mái tóc dài, dày, xõa tận eo!

"Đừng nói gì cả, đừng để ai để ý." – Kỷ Hòa trầm giọng.

Lương Điềm Điềm hoảng hốt, vòng tay ôm chặt lấy eo Kỷ Hòa:

"Hu hu hu... em sợ quá. Cô giáo Giản rốt cuộc là người hay là ma thế?"

Kỷ Hòa bình tĩnh đáp:

"Yên tâm đi, Giản Tư Tư là người thật. Chỉ là... cái bóng kia là thứ gì thì chị cũng không rõ."

Mộng Vân Thường

Dù bình tĩnh là thế, nhưng Kỷ Hòa cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống kỳ dị như vậy. Trong lòng không khỏi tò mò...

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, chuyện với bác gái Triệu vẫn chưa kết thúc.

Lý Mậu không thể thuyết phục được bác gái Triệu nên đành tìm đến trưởng thôn – một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, tên Ngụy Đức Hiền.

May mắn thay, Ngụy Đức Hiền vẫn là người biết điều, chịu đứng ra giúp ekip chương trình giải quyết rắc rối.

Nhưng bác gái Triệu vẫn khăng khăng:

"Ông Ngụy à, ông nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ? Con trai ông thì có vợ rồi, đương nhiên ông chẳng lo. Còn con trai tôi thì sao? Ba mươi ba tuổi đầu rồi mà vẫn chưa lấy được vợ! Giờ hiếm hoi mới có một cô gái tử tế đến đây, ông lại muốn tôi để cô ấy đi? Không có cửa đâu!"

Điền Nhược Kỳ nghe đến đây thì cười nhạt, giọng gay gắt:

"Bác đừng có mơ! Con trai bác kiểu đó thì tôi có mù mới lấy! Đừng tưởng ai cũng rảnh mà chịu chôn vùi cả đời ở cái vùng hẻo lánh này!"

Lý Mậu cuống quýt kéo Nhược Kỳ sang một bên, khẽ giọng:

"Tiểu Điền, cô bớt nóng lại một chút. Càng nói nhiều càng rắc rối."

Trưởng thôn Ngụy Đức Hiền cũng lên tiếng hòa giải:

"Chị Triệu, chị đừng làm khó ekip nữa. Họ đều là người thành phố, không ưa gì nơi này đâu. Nếu chị thực sự muốn tìm vợ cho con trai, để sau tôi tìm người phù hợp rồi giới thiệu cho."

Loading...