Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1705

Cập nhật lúc: 2025-05-03 05:08:09
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đúng lúc đó, trong sân trường bỗng vang lên tiếng hét to, sắc như dao:

"Á! Sao cậu lại cướp dây nhảy của tớ?!"

Tất cả lập tức quay lại nhìn. Một bé gái vừa nãy còn đang chơi dây nhảy cùng Sầm Ninh, giờ đang giận dữ siết chặt nắm tay, mặt mày cau có:

"Sao cậu lại giành đồ chơi của tớ? Cậu không có gì chơi à?"

Người vừa cướp dây là một cậu bé mập mạp, đầu cạo trọc bóng loáng. Cậu ta chống nạnh, mặt vênh lên:

"Chơi tí thôi mà, keo kiệt quá đi! Chỉ là sợi dây thôi mà."

Bé gái trừng mắt:

"Cậu có bóng cao su chơi rồi mà! Sao còn giành đồ của tớ?"

Cậu nhóc mập như bị kích động, giậm chân rồi hét lớn:

"Có gì to tát đâu! Mẹ tớ nói, sau này cậu sẽ lấy tớ làm chồng. Cậu là vợ tớ cơ mà, sợi dây của cậu thì cũng là của tớ luôn chứ sao!"

Tất cả mọi người: "...???"

Lương Điềm Điềm sững sờ:

"Trời ơi, mấy tuổi đầu mà đã biết cưới xin là sao?"

Tiêu Trạch Trình không nói nhiều, bước nhanh tới trước mặt hai đứa trẻ:

"Trả lại sợi dây cho bạn đi."

Dù ngỗ ngược, nhưng thằng bé vẫn sợ người lớn. Nghe vậy, cậu chỉ đành hậm hực trao lại dây nhảy.

Lương Điềm Điềm cau mày hỏi:

"Em nói sau này bạn ấy sẽ lấy em là sao?"

Diệp Chi Tinh xen vào:

"Chắc là ảnh hưởng từ mấy trò chơi gia đình thôi. Trẻ con hay đóng vai vợ chồng lắm."

Cậu bé vẫn cố chấp:

"Không phải trò chơi đâu! Mẹ em nói thật đấy! Nha Nha là con dâu nuôi từ bé của nhà em. Mười tuổi sẽ sang nhà em làm việc, lớn lên thì cưới làm vợ!"

Tất cả sững sờ, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Trên livestream, bình luận cũng bùng nổ:

"[Ơ... con dâu nuôi từ bé là sao vậy? Nghe như thời cổ đại ấy!]"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1705.html.]

Mộng Vân Thường

"[Con dâu nuôi từ bé là kiểu gia đình nhà trai nhận nuôi cô gái từ nhỏ, sau lớn lên sẽ gả cho con trai họ. Nguyên nhân có thể do nhà trai nghèo không cưới nổi vợ, hoặc nhà gái quá nghèo, phải gán con. Nhưng đây là phong tục cổ hủ, lạc hậu rồi. Không ngờ bây giờ vẫn còn tồn tại... Nghe mà rùng mình.]"

[Tư tưởng đã ăn sâu bén rễ thì làm sao dễ dàng xóa bỏ được? Giống như tục bó chân ngày xưa vậy. Dù tập tục đó đã bị loại bỏ, nhưng đến giờ vẫn còn không ít cô gái tự ti chỉ vì bàn chân mình to… Những phong tục xấu mang hình hài rõ ràng còn có thể loại trừ, nhưng những ràng buộc vô hình thì khó hơn gấp bội. Thậm chí, chuyện “con dâu nuôi từ bé” vẫn còn đang âm thầm tồn tại…]

"Trời đất… Không ai đứng ra kiểm soát chuyện này sao?"

[Lầu trên nghĩ đơn giản quá rồi. Làm sao kiểm soát được? Dù có người đến hỏi thăm thì người ta cũng sẽ chối bay chối biến, khăng khăng nói không hề có chuyện đó. Mà kể cả có bằng chứng, họ cũng sẽ biện minh là đôi bên tình nguyện. Chẳng lẽ lại ép người ta không được 'yêu thương' nhau?]

"Vậy… chẳng lẽ không có cách nào để thay đổi sao?"

[Khó lắm... Cậu cứ nhìn những vụ buôn người đi, giải quyết còn khó huống gì mấy chuyện kiểu này… Haiz…]

Lương Điềm Điềm không tin nổi, nhìn chằm chằm vào thằng nhóc mập: "Ý em là, em ấy còn nhỏ xíu vậy mà đã bị bán về nhà em để làm vợ à?"

Thằng nhóc mập gật đầu, vẻ mặt rất đỗi ngây thơ: "Em cũng không rõ, chỉ biết là mẹ em nói vậy thôi. Mấy bạn khác còn ghen tị với em vì ai cũng muốn có vợ. Đâu phải ai cũng cưới được đâu ạ."

[…]

[Mẹ nó, kinh khủng quá… Con bé kia còn chưa biết gì mà cuộc đời đã bị định đoạt sẵn rồi… Sinh ra ở một nơi như thế đúng là tội nghiệp.]

Cả nhóm người lớn đứng đó mà chẳng ai nói được lời nào. Không khí trở nên nặng nề hẳn.

Tiêu Trạch Trình nhìn thằng bé và lên tiếng, giọng điềm tĩnh: "Dù gì thì em cũng là con trai, không được phép giành giật đồ của con gái. Nhớ chưa?"

"Vâng… em nhớ rồi ạ." Thằng bé gật gù, ánh mắt thoáng lo lắng vì thấy nhiều người lớn xung quanh.

Sầm Ninh đứng một bên, gương mặt đầy suy nghĩ. Đến lúc tan học, cô chủ động tìm đến Giản Tư Tư để hỏi chuyện.

Giản Tư Tư nghe xong, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như đã biết trước: "Tôi biết rồi. Tôi đến đây sớm hơn mọi người nên chuyện này không có gì bất ngờ cả."

"Vậy nhưng… Chúng ta có thể làm được gì không?" – giọng Sầm Ninh mang theo chút bất lực.

Giản Tư Tư nhìn cô, nhẹ giọng đáp: "Biết thì biết, nhưng có thể làm gì đây?"

Câu nói đó khiến tất cả đều im lặng. Bởi vì đúng là… họ chẳng thể làm gì cả.

Sầm Ninh cắn môi rồi khẽ nói: "Hay là tôi quyên góp chút tiền cho bố mẹ của bé Nha Nha? Biết đâu họ sẽ đổi ý, không bán cô bé nữa."

Giản Tư Tư lắc đầu: "Suy nghĩ đó không sai, nhưng vấn đề là… số tiền đó liệu có thực sự vì Nha Nha không? Họ có thể giữ cô bé vài hôm, rồi lại bán đi chỗ khác. Tiền xài hết thì lại bán tiếp."

"... Đúng thật."

Giản Tư Tư thở dài rồi nói thêm: "Tôi biết chuyện này rất khó, nhưng lý do tôi đến đây dạy học là vì muốn làm gì đó để thay đổi. Ít nhất là để bản thân không phải cắn rứt lương tâm. Còn kết quả thế nào thì tôi không dám chắc."

Tô Chiếu An gật đầu, chân thành tiếp lời: "Chị đã cố gắng rồi, thế là đủ. Kết quả có ra sao cũng không quan trọng bằng việc chúng ta thật sự muốn thay đổi. Dù sao thì chúng ta cũng là người của công chúng, nếu không làm gương thì ai sẽ làm?"

Mọi người đều đồng tình.

Lương Điềm Điềm nói thêm: "Đúng đấy. Nếu chúng ta còn không đứng ra thì còn ai nữa? Hay là mình cùng nhau đến gặp bố mẹ Nha Nha, nói chuyện thử xem sao?"

Loading...