Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1699

Cập nhật lúc: 2025-05-03 04:57:11
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thực ra, Lý Mậu cũng đang rất đau đầu.

Trước khi ghi hình, ekip chương trình đã đến thăm từng nhà dân, trao đổi kỹ càng. Khi ấy, bác gái Triệu rất hợp tác, nhiệt tình, hoàn toàn không ngờ khi quay thật thì lại khác biệt thế này.

Bây giờ khách mời đã đến, sóng livestream đã lên, lỡ rồi thì biết đuổi ai? "Mời Phật dễ, tiễn Phật khó" quả là câu nói không sai...

Sau gần nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng sáu thùng quần áo cũng được giặt xong.

Trong số sáu người, người vất vả nhất rõ ràng là Điền Nhược Kỳ, người nhàn nhất lại là... Tô Chiếu An.

Một mình cô ta phải giặt gần hai thùng. Mặt mày tái xanh vì mệt, nhưng vẫn phải gắng nở nụ cười gượng gạo cho khớp với ống kính máy quay.

Trợ lý của cô ta vốn hiểu tính chủ nhân, chỉ cần liếc mắt là biết Điền Nhược Kỳ đang giận đến mức nào. Người khôn thì tất nhiên biết lúc này tốt nhất nên tránh xa.

Thế nhưng, đúng lúc đó, Điền Nhược Kỳ lại bị hút mắt bởi dòng bình luận trên màn hình livestream—đa phần là fan của Lương Điềm Điềm lên tiếng bảo vệ thần tượng.

[Đạo diễn Lý, anh định làm ngơ thật à? A Tuyết nhà chúng tôi bị bắt nạt rõ rành rành thế kia!]

[Phải đấy! A Tuyết thật quá đáng thương. Không được ở với chị Kỷ, giờ còn bị ép giặt đồ thế này nữa...]

"A Tuyết?"

Điền Nhược Kỳ nhíu mày, khó hiểu quay sang hỏi trợ lý:

"Sao fan của Lương Điềm Điềm lại gọi cô ta là A Tuyết?"

Trợ lý nhỏ giọng giải thích:

“Chuyện là... trước khi Lương Điềm Điềm ra mắt, tên thật của cô ấy là Lương Tuyết. Nhưng cô ấy cảm thấy cái tên đó quá phổ biến, dễ bị trùng. Vì vậy mới đổi thành Lương Điềm Điềm – nghe nhẹ nhàng, dễ nhớ, cũng hợp với phong cách của cô ấy hơn.”

“Còn về chuyện fan gọi là ‘A Tuyết’... là vì mọi người thấy tên Lương Tuyết gần gũi, dễ thương, gọi vậy cho thân mật thôi.”

Nghe xong, Điền Nhược Kỳ gật đầu như đã hiểu, nhưng trong lòng lại khẽ d.a.o động.

Lương Tuyết... cái tên này sao lại quen quá?

Cô ta lặng lẽ hồi tưởng, hình như thời cấp hai mình từng có một bạn học tên là Lương Tuyết. Không rõ có phải cùng một người hay chỉ là trùng tên.

Nhân lúc máy quay không hướng về phía mình, Điền Nhược Kỳ lén lấy điện thoại nhắn tin cho mẹ:

“Mẹ ơi, mẹ tìm giúp con tấm ảnh chụp tập thể hồi tốt nghiệp cấp hai ấy, nằm trong ngăn kéo thứ hai ở bàn học của con. Mẹ xem có ai tên là Lương Tuyết không rồi chụp lại cho con nhé.”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của dân làng, Kỷ Hòa và Diệp Chi Tinh tiếp tục hành trình theo manh mối — lần này là đến một ngôi đền cổ để check-in.

Nhờ sự hướng dẫn nhiệt tình của người dân, họ nhanh chóng tìm được đền thờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1699.html.]

Ngôi đền quay mặt về hướng nam, lưng tựa núi, phía trước là ba cổng vòm cổ kính. Bốn cột đá lớn đỡ lấy phần mái, trước sau đều có tượng sư tử đá đứng canh, oai nghiêm mà trang trọng.

Diệp Chi Tinh tròn mắt cảm thán:

“Đền này xây hoành tráng thật đấy.”

Cậu vẫy tay gọi quay phim:

“Anh ơi, chụp giúp bọn em một tấm nhé, còn phải nộp ảnh hoàn thành nhiệm vụ nữa.”

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ bên cạnh:

“Để tôi chụp cho.”

Mộng Vân Thường

Cả hai quay lại nhìn, thì ra là Giản Tư Tư – một cô gái trẻ đang dạy học tình nguyện trong làng. Người dân gọi cô là "cô giáo Giản", nên các thành viên trong đoàn cũng gọi như vậy cho thân thiện.

Giản Tư Tư mỉm cười tươi rói, mắt cong cong:

“Yên tâm, tôi biết chọn góc đẹp lắm, chụp đảm bảo chân dài mét tám luôn.”

Diệp Chi Tinh bật cười:

“Thật không đó? Vậy làm phiền cô giáo Giản nhé!”

Giản Tư Tư nhận máy quay, giơ tay bấm máy “tách” một cái, nhanh gọn mà chuyên nghiệp.

Tấm hình vừa chụp ra rất đẹp, ánh sáng tự nhiên, bố cục gọn gàng, chẳng cần chỉnh sửa gì thêm.

Diệp Chi Tinh hơi ngượng ngùng gãi đầu, rồi nghĩ đến mấy đứa bạn của mình ở nhà – mỗi lần chụp ảnh là hô hào ầm ĩ, “Góc này đẹp cực! Đỉnh của chóp!”, cuối cùng ảnh ra lại toàn là méo mặt hoặc rung tay.

Cậu giơ ngón cái với Giản Tư Tư:

“Cô giáo Giản, kỹ thuật của cô tuyệt vời thật. Nếu sau này muốn làm thêm nghề tay trái, làm quản lý fanpage cho em là hợp lắm luôn.”

Giản Tư Tư bật cười, không phủ nhận cũng không từ chối, chỉ khẽ nhếch môi rồi chỉ tay về phía ngôi đền:

“Các cậu có biết đền này thờ ai không?”

Diệp Chi Tinh tò mò hỏi:

“Là thờ thần linh hay người có công hả cô?”

“Không hẳn,” Giản Tư Tư đáp, nụ cười của cô bỗng trở nên khó đoán. “Đây là đền thờ trinh tiết.”

Diệp Chi Tinh ngớ người:

“Đền thờ trinh tiết á?”

Loading...