Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1695
Cập nhật lúc: 2025-05-03 04:51:58
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Điềm Điềm lại quay sang đạo diễn Lý Mậu, vẻ mặt không cam lòng:
"Đạo diễn Lý ơi, sao lại chọn mấy người dân làng kiểu gì vậy? Không trao đổi gì trước à?"
Lý Mậu gãi đầu cười khổ:
"Ờ thì... bác ấy bình thường cũng dễ gần lắm mà. Không hiểu sao hôm nay lại... như vậy..."
Lương Điềm Điềm chỉ còn biết thở dài thườn thượt.
"Thôi kệ đi, chắc em xui thôi."
Sau khi rút thăm xong xuôi, mỗi khách mời được một người dân dẫn về nhà của họ. Ai cũng tranh thủ làm quen với chỗ ở mới để chuẩn bị cho buổi ghi hình chính thức.
Kỷ Hòa được phân về nhà họ Trịnh, một trong những gia đình khá giả trong làng. Vợ chồng chủ nhà đều đi làm xa, trong nhà chỉ còn ông bà già và người con trai lớn.
Người con trai này khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng bị liệt hai chân, phải ngồi xe lăn cả ngày.
Lúc này, Kỷ Hòa mới hiểu ra vì sao bác gái Triệu lại nói mấy lời như vậy. Thì ra là chê trách nhà này có người con trai "ốm yếu bệnh tật", nên không muốn cô về ở cùng.
Dù vậy, khi gặp Kỷ Hòa, người đàn ông ấy vẫn giữ lễ độ, cư xử chừng mực.
Ông Trịnh sắp xếp cho cô một căn phòng nhỏ trong nhà. Tuy không rộng rãi nhưng sạch sẽ và gọn gàng, đủ để cô cảm thấy thoải mái.
Sau khi đến chỗ ở được phân chia, các khách mời liền xắn tay áo phụ giúp người dân trong làng làm vài việc vặt. Một ngày quay hình cứ thế trôi qua một cách bình yên.
Sáng hôm sau, như thường lệ, Kỷ Hòa dậy sớm đi chạy bộ. Khi quay về thì kim đồng hồ đã chỉ tám giờ. Tiết trời sáng sớm vẫn còn chút se lạnh, cô liền rẽ vào nhà bác gái Triệu với ý định ghé thăm Lương Điềm Điềm một chút, tiện thể nhắc nhở cô em không nên cố mặc phong cách thời trang bất chấp thời tiết mà quên giữ gìn sức khỏe.
Dù biết rõ tính Điềm Điềm thích ngủ nướng, cô vẫn muốn tới xem thử.
Mộng Vân Thường
Vừa bước đến sân nhà họ Triệu, Kỷ Hòa đã thấy một cảnh khiến cô bất ngờ—Lương Điềm Điềm đã dậy rồi!
Cô ấy đang mặc một chiếc áo bông dày, ngồi xổm bên hiên nhà, khuôn mặt bĩu môi, thần sắc rõ ràng không vui. Vì chưa rửa mặt hay trang điểm nên khuôn mặt vốn sắc sảo trở nên nhợt nhạt, mất đi vài phần rực rỡ thường thấy, ngược lại lại khiến cô trông giống như cô em hàng xóm đáng yêu, có chút tội nghiệp.
Kỷ Hòa đi tới, cười khẽ rồi đưa tay xoa đầu cô:
"Chà chà, hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi. Em mà cũng dậy sớm thế này sao?"
Lương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn thấy Kỷ Hòa, lập tức “òa” lên một tiếng, bật khóc như trẻ con.
"Hu hu hu, chị Kỷ ơi, em sắp điên mất rồi. Biết thế em đã không thèm tham gia gameshow này làm gì!"
Kỷ Hòa hơi nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi:
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?"
Lương Điềm Điềm thút thít kể lại:
"Tối qua em livestream đến tận hai giờ sáng để tương tác với fan. Tính ngủ nướng một chút để dưỡng da, nếu không hôm nay chắc chắn mắt sẽ thâm đen như gấu trúc."
"Vậy mà năm giờ sáng bác gái Triệu đã đi lại rầm rầm trong nhà, không những không cố đi nhẹ nói khẽ, ngược lại còn cố tình nói to. Em bị đánh thức, không tài nào ngủ lại được, cuối cùng đành phải bò dậy."
Cô vừa nói vừa siết c.h.ặ.t t.a.y áo, mắt đỏ hoe:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1695.html.]
"Em biết là mình ở nhờ thì nên tôn trọng thói quen sinh hoạt của họ... nhưng không hiểu sao em luôn cảm thấy bác gái Triệu hình như không ưa em. Em có làm gì sai đâu cơ chứ!"
Biết vẫn chưa tới giờ ghi hình chính thức, Lương Điềm Điềm cũng không ngại nói ra nỗi lòng thật, vì không sợ bị phát sóng.
Kỷ Hòa vỗ vai cô an ủi:
"Có thể là bác ấy không cố ý đâu, chỉ là EQ hơi thấp chút thôi. Người dân vùng quê thường có thói quen ngủ sớm dậy sớm, giờ giấc sinh hoạt khác chúng ta là bình thường. Cố gắng chịu đựng thêm mấy ngày, chương trình sắp kết thúc rồi."
Khi hai người đang trò chuyện, một người đàn ông thấp đậm, dáng người tròn trịa, gương mặt không mấy ấn tượng bước tới, tay cầm theo một quả táo. Anh ta cười rạng rỡ, đưa quả táo ra trước mặt Lương Điềm Điềm:
"Cô Lương này, cái này cho cô nè."
Lương Điềm Điềm hơi sửng sốt, ngập ngừng nhận lấy quả táo:
"Ơ… cảm ơn anh."
Anh chàng mỉm cười rồi quay đi, để lại hai cô gái nhìn theo bóng lưng anh đầy thắc mắc.
Kỷ Hòa nghiêng đầu hỏi nhỏ:
"Người đó là ai vậy?"
Lương Điềm Điềm trả lời:
"À, đó là con trai của bác gái Triệu, hình như tên là Triệu Tuấn Kiệt."
"Anh ta đối xử với em tốt đấy chứ, còn tặng táo nữa mà."
"Chỉ tiếc là mẹ anh ta thì ngược lại... chẳng hiểu sao bà ấy cứ như đang ghét bỏ em vậy."
Lương Điềm Điềm liếc nhìn đồng hồ, bật dậy nói:
"Thôi c.h.ế.t rồi, không còn sớm nữa, em phải trang điểm ngay. Lát nữa quay hình mà bị lộ mặt mộc thì em c.h.ế.t chắc!"
Kỷ Hòa nhìn theo cô ấy, trong lòng thầm nghĩ: thật ra mặt mộc của Điềm Điềm cũng khá đẹp, làn da mịn màng, ngũ quan cân đối, tuy không rực rỡ như khi trang điểm nhưng vẫn rất có sức hút.
Như thể đọc được suy nghĩ đó, Lương Điềm Điềm vừa rút đồ trang điểm vừa lẩm bẩm:
"Không được đâu! Lỡ như có cái máy quay nào ghi lại khoảnh khắc dìm hàng thì em sẽ bị anti-fan mang ra chế nhạo mất. Chị Kỷ nghĩ ai cũng như chị à, mặt mộc cân mọi góc quay ư?"
Kỷ Hòa bật cười, khẽ lắc đầu:
"Em nên tự tin hơn. Người vào showbiz chẳng ai là xấu cả, chỉ là tiêu chuẩn đẹp của giới này quá cao thôi."
Lương Điềm Điềm thở dài:
"Hồi nhỏ em cũng thấy mình đẹp lắm. Nhưng vào showbiz rồi mới thấy, người người nhà nhà đều đẹp, áp lực đè nén muốn xỉu luôn ấy chứ."
Một lúc sau, khi cô nàng xuất hiện trở lại thì đã được "biến hình" hoàn chỉnh—trang điểm kỹ càng, tóc tai gọn gàng, váy ngắn màu hồng pastel bay nhẹ trong gió. Cô xoay một vòng trước mặt Kỷ Hòa:
"Hôm nay em mặc váy ngắn thần khí lộ chân, có mặc lớp giữ nhiệt bên trong nên không sợ lạnh đâu!"
Kỷ Hòa còn chưa kịp phản hồi, bác gái Triệu đã từ trong nhà xách xô nước đi ngang qua. Vừa liếc thấy Điềm Điềm, lông mày bà lập tức nhíu lại, giọng mắng đầy khó chịu:
"Ôi trời đất ơi, cái mặt cháu bị sao thế? Trắng bệch như xác không hồn, lại còn bôi bôi đỏ đỏ hồng hồng như hát tuồng!"