Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1694

Cập nhật lúc: 2025-05-03 04:50:26
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời vừa dứt, mọi người ai nấy đều bất ngờ.

[Ơ? Một mình dạy học tình nguyện ở nơi hẻo lánh thế này á? Nguy hiểm vậy mà vẫn dám đi?]

[Chắc lại là do trường yêu cầu cộng điểm học phần chứ gì. Thời tôi cũng từng đi dạy kiểu này để đủ điều kiện tốt nghiệp nè.]

[Trời ơi mấy người tiêu cực quá, có người thật sự muốn giúp đỡ vùng sâu vùng xa mà. Đừng có vội phán xét người ta chứ.]

Giản Tư Tư nghe được vài lời xì xào, cô gãi đầu cười ngại:

"Thật ra tôi cũng không nghĩ nhiều đâu. Chỉ là tôi rất thích trẻ con, muốn trải nghiệm cảm giác dạy học tình nguyện. Mấy chuyện khác... tôi cũng không sợ lắm, vì người dân ở đây ai cũng rất tốt và thân thiện."

[Chuẩn luôn, việc dạy học tình nguyện đáng được khuyến khích mà. Ai không làm được thì ít nhất cũng đừng cản trở tinh thần tốt đẹp của người khác.]

[Tôi từng tài trợ một em nhỏ vùng cao, bây giờ nó đỗ đại học rồi. Tự hào lắm luôn!]

Cô gái trẻ lại cười, ánh mắt trong veo:

"Dù sao với tôi, đây là một trải nghiệm rất đáng nhớ. Mọi người thấy đó, chỉ là đến dạy học thôi mà cũng có thể gặp đoàn làm phim quay gameshow nữa. Chuyện này về sau kiểu gì tôi cũng sẽ đem ra khoe cả đời cho xem!"

Đạo diễn Lý Mậu đứng giữa sân, vỗ tay lớn tiếng:

"Mọi người ơi, tập trung lại nào! Mau tới rút thăm đi, xem vận may hôm nay ra sao!"

Kỷ Hòa vừa rút xong thì bác gái Triệu, một người phụ nữ tóc xoăn, nhanh chóng sà tới cạnh cô với vẻ mặt háo hức hơn cả người trong cuộc.

"Ui chao con gái ơi, cháu rút được nhà nào thế?"

"Cháu rút số sáu ạ."

Nghe vậy, bác gái Triệu liền há hốc mồm. Trước khi bà kịp lên tiếng, một ông lão đang ngồi gần đó lập tức dập tắt điếu thuốc, bật dậy cười khoái chí.

"Ha ha, là nhà tôi rồi! Em Triệu ơi, tiếc cho bà quá nha. Cô gái xinh đẹp như thế này mà lại rơi vào nhà tôi!"

Sắc mặt bác gái Triệu sầm xuống thấy rõ. Bà ta hậm hực nhổ toẹt xuống đất một cái rồi làu bàu:

"Hứ! Về nhà ông thì có gì hay ho chứ? Con trai ông ốm yếu bệnh tật, cái gì cũng không làm được. Cô bé như thế mà ở với nhà ông thì đúng là phí của trời!"

Cư dân mạng lập tức dậy sóng:

[Ơ, bác gái này nói vậy là sao nhỉ? Kỷ Hòa ở đâu thì liên quan gì đến con trai nhà đó?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1694.html.]

[Chắc ý bà là nhà kia không chăm sóc được tốt cho Kỷ Hòa...?]

[Tôi thấy khó hiểu thật sự. Rút trúng nhà nào thì ở nhà đó thôi, có cần phản ứng thái quá thế không?]

[Tò mò quá, không biết ai rút trúng nhà bác gái Triệu nhỉ?]

— Chính là Lương Điềm Điềm.

Lương Điềm Điềm thì vẫn giữ thái độ vui vẻ, cô không để tâm quá nhiều. Dù gì ở nhà nào cũng như nhau, miễn sao chương trình vui vẻ là được. Trước khi đi, cô còn chuẩn bị vài hộp trái cây mang theo, trong đó có loại cherry đắt tiền mà cô cực kỳ yêu thích.

Cô nhanh chóng lấy ra vài quả, tươi cười đưa cho bác gái Triệu:

"Bác ơi, cháu mời bác ăn thử cherry ạ! Loại này ngon lắm, với cả cũng hơi đắt, năm trăm tệ một hộp lận!"

Bình thường, người ta dù không muốn cũng sẽ lịch sự nhận lấy hoặc ít nhất là cảm ơn một câu. Nhưng bác gái Triệu thì khác. Bà nhíu mày, nhìn mấy quả cherry trên tay cô rồi lắc đầu cằn nhằn:

"Chậc chậc, năm trăm tệ một hộp mà nói mua là mua ngay hả? Cái con bé này tiêu tiền như nước, chẳng biết tiết kiệm gì cả."

Lương Điềm Điềm đứng đơ ra: "Hả...?"

Bác gái vẫn chưa dừng lại, giọng điệu càng thêm khinh khỉnh:

"Năm trăm tệ mua được bao nhiêu thịt gà thịt heo rồi! Mà gà còn đẻ trứng nữa chứ. Ăn mấy quả trái cây này chả phải quá lãng phí à?"

Lương Điềm Điềm: "Ơ..."

Dân mạng lại rộ lên:

[Gì vậy trời, người ta mời ăn cherry tử tế mà? Không ăn thì thôi, cần gì mỉa mai?]

[Xin lỗi chứ... năm trăm tệ với Điềm Điềm nhà tôi chắc chỉ là tiền mua khăn giấy thôi.]

[Thôi mọi người nhẹ nhàng đi, bác gái chắc không cố ý đâu. Mức sống vùng quê với thành phố khác nhau mà.]

Dù trong lòng hơi cạn lời, nhưng là người của công chúng, Lương Điềm Điềm chỉ có thể cười trừ. Cô định lặng lẽ cất lại mấy quả cherry thì bất ngờ, bác gái Triệu đưa tay giật lấy cả nắm cherry từ tay cô, nhét vội vào túi mình rồi quay lưng bước đi, như thể sợ cô giành lại.

Lương Điềm Điềm đứng c.h.ế.t trân, quay đầu lại lẩm bẩm với Kỷ Hòa:

"Chết rồi chị ơi... Em rút trúng nhà kiểu gì vậy nè? Cảm giác linh tính mách bảo là mấy ngày tới của em chẳng lành tí nào đâu."

Mộng Vân Thường

Kỷ Hòa không nhịn được, khẽ cười:

"Đi đến đâu tính đến đó đi."

Loading...