Ánh mắt của Kỷ Hòa tối sầm lại. Cô cuối cùng cũng hiểu ra sự thật.
Cuốn nhật ký mà cô đang cầm trong tay đã đến trang cuối cùng. Khi cô đóng cuốn nhật ký lại, cả căn phòng đột nhiên như thể thời gian quay ngược lại, dần khôi phục lại sự sống. Ánh sáng trong phòng trở nên rực rỡ, những cuốn sách vương vãi trên sàn bỗng tự động trở lại chỗ cũ. Con gấu bông đáng yêu lại ngồi trên đầu giường, và con ngựa gỗ đồ chơi trong góc phòng cũng bắt đầu lắc lư nhẹ nhàng, như thể đang chơi đùa.
Kỷ Hòa nhìn thấy một cậu bé ngồi chơi xếp hình trên sàn nhà. Cậu bé đang chăm chú xây dựng một tòa lâu đài nhỏ. Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng cậu cũng hoàn thành và vui mừng vỗ tay reo lên, hạnh phúc vì thành quả của mình.
Ngay cả Kỷ Hòa, người vốn luôn lạnh lùng và không dễ mỉm cười, cũng không khỏi khẽ mỉm cười trước sự hồn nhiên của cậu bé.
Tuy nhiên, niềm vui này chẳng kéo dài được lâu. Một bóng người lao vào, vung tay tát một cái vào mặt cậu bé.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
“Phiền c.h.ế.t đi được! Suốt ngày chỉ chơi cái đống xếp hình vớ vẩn đó, không biết có gì thú vị sao?” Người phụ nữ lạnh lùng quát.
“Nghe nói hôm nay ở trường mày lại bị thầy giáo mắng vì nói chuyện trong giờ học? Đồ vô dụng, đi học cũng không yên thân. Sau này mày có gì tốt đẹp không? Nuôi mày đúng là phí tiền!”
Người phụ nữ không dừng lại ở đó. Bà ta tiếp tục: “Bố mày không cần mày, tao cũng hối hận. Lẽ ra tao nên trả mày lại cho trại trẻ mồ côi để mày tự sinh tự diệt!”
"Khóc đi, khóc nữa đi, ồn c.h.ế.t đi được! Đi vào tủ quần áo cho tao! Không được ra ngoài khi chưa được phép!" Người phụ nữ kéo tai cậu bé, gần như thô bạo mà lôi cậu ra ngoài rồi đẩy vào trong tủ quần áo.
Cậu bé bị nhốt trong tủ, không thể ngừng khóc.
Người phụ nữ đứng ngoài tủ, lạnh lùng quát: “Còn khóc nữa à? Còn khóc thì tao nhốt mày thêm ba ngày nữa!”
Tiếng khóc của cậu bé dần dần nhỏ lại.
"Mẹ ơi, con đói quá..." Cậu bé nghẹn ngào kêu lên.
...
Hình ảnh tiếp tục thay đổi. Người phụ nữ lại xuất hiện trước cửa tủ quần áo đóng kín. Bà ta cong ngón tay, gõ ba lần lên cửa tủ.
“Được rồi, ra ngoài đi.”
Bà ta nhìn cậu bé và nói: “Mày là một đứa trẻ không biết nghe lời. Trẻ con không nghe lời thì phải bị trừng phạt. Hiểu chưa?”
"Ở đó có bữa tối hôm qua, đi ăn đi. Đừng có chê bai này nọ, có cái để ăn là tốt rồi."
Cậu bé lặng lẽ bước ra khỏi tủ quần áo, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, giọng nói khẩn cầu: "Mẹ ơi, con đã bị nhốt năm lần trong tủ rồi. Nếu con ngoan hơn, có phải sẽ không bị nhốt vào tủ nữa không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1364.html.]
“Tủ tối quá, lạnh lắm, con sợ lắm...” cậu bé thêm vào, ánh mắt đượm buồn.
Người phụ nữ nhìn xuống cậu bé với ánh mắt lạnh lùng: “Mày không có quyền thương lượng với tao.”
...
Kỷ Hòa chợt hiểu ra lý do tại sao cậu bé lại ở trong tủ quần áo. Cô không kịp suy nghĩ thêm, lập tức đứng dậy và bước ra khỏi phòng.
Cảnh vật quanh cô lại trở về với vẻ rách nát như lúc trước. Cô tiến thẳng đến chiếc tủ quần áo.
Cô mở cửa tủ, nhưng bên trong lại hoàn toàn trống rỗng. Tuy nhiên, Kỷ Hòa để ý thấy dưới cửa tủ có vài dấu ô vuông xiêu vẹo, giống như những gì đã viết trong nhật ký. Khi cậu bé vẽ những dấu ô vuông trong tủ, cậu bé cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn một chút.
Kỷ Hòa đóng cửa tủ lại.
Yến Lâm đứng bên cạnh, nhìn những hành động kỳ lạ của Kỷ Hòa, tò mò hỏi: "Kỷ Hòa, cô đang làm gì vậy? Cô tìm như thế chẳng bằng vẽ một lá bùa gọi cậu bé ra nhanh hơn sao?"
Kỷ Hòa không đáp lời, chỉ im lặng. Cô học theo cách của người phụ nữ trong nhật ký, cong ngón tay và gõ ba lần lên cửa tủ.
Cô chắc chắn rằng cậu bé đã nghe thấy tiếng gõ.
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Nhưng lần này, khi Kỷ Hòa từ từ kéo cửa tủ ra, cô nhìn thấy đôi mắt trong veo của cậu bé qua khe cửa. Cậu bé nhìn cô, giọng nói nghẹn ngào: “Mẹ ơi, đừng đánh con nữa, được không? Con biết lỗi rồi mà…”
Kỷ Hòa không trả lời ngay lập tức. Cô im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Sẽ không đánh nữa đâu."
Cậu bé chui ra khỏi tủ. Khi cậu bước ra, hình dáng của cậu vẫn có phần kỳ quái, vặn vẹo, nhưng khi đứng trước Kỷ Hòa, cậu trở lại dáng vẻ bình thường của một đứa trẻ ngoan ngoãn, dễ thương.
Kỷ Hòa nhìn cậu bé, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ của cậu đã ngược đãi cậu, đúng không?”
Cậu bé gật đầu, giọng buồn bã: “Đúng vậy. Giống như Ngốc Ngốc, tôi cũng là đứa trẻ được bố mẹ nuôi. Ban đầu họ đối xử rất tốt với tôi, gần như tôi muốn gì cũng có, và tôi nghĩ rằng mình không khác gì những đứa trẻ bình thường."
"Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến, bố mẹ tôi ly hôn."
"Tôi nghe lén cuộc trò chuyện của họ. Lý do ly hôn là bố tôi không hài lòng vì mẹ tôi không thể sinh con. Lúc đầu, họ nhận nuôi tôi chỉ vì không thể có con, nhưng vẫn muốn có một đứa con để dưỡng già."
"Nhưng việc không có con luôn là nỗi đau trong lòng bố tôi. Dần dần, sự tồn tại của tôi cũng không thể khiến ông chấp nhận tôi. Ông muốn ly hôn mẹ tôi để cưới một người phụ nữ có thể sinh cho ông con trai."
"Từ khi ly hôn, mẹ tôi phát điên. Bà bắt đầu trút hết nỗi giận dữ lên tôi… Chị gái này, chẳng phải chị cũng đã thấy rồi sao?"