Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1305

Cập nhật lúc: 2025-03-31 14:17:36
Lượt xem: 12

Nỗi sợ hãi như dâng trào đến tận đỉnh đầu.

Sau giờ học, giáo viên gọi cô lại để khiển trách vì tội gây mất trật tự trong lớp. Từ Đồng cố gắng lắng nghe, nhưng trái tim vẫn đập loạn nhịp vì cú sốc vừa rồi.

Đột nhiên, cô liếc ra ngoài cửa sổ.

Cô gái áo đỏ đó đang đứng ở đó, lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Cả người Từ Đồng run lên bần bật.

Không thể chịu đựng thêm, cô vội vàng tìm đến Kỷ Hòa, giọng nói gần như vỡ òa:

"Chị Kỷ Hòa, chị phải giúp tôi! Tôi sắp phát điên rồi! Tôi không hề quen biết cô gái áo đỏ đó, cũng chẳng làm gì có lỗi với ai, tại sao tôi cứ gặp phải ảo giác như thế này?"

"Và... lớp chúng tôi ban đầu có bốn mươi người, nhưng ai cũng giữ kín chuyện đó, còn đồng loạt khẳng định rằng chỉ có ba mươi chín người thôi. Tại sao lại như vậy?"

"Nhật ký của tôi cũng mất một phần nội dung. Tôi không rõ là do chính mình xé hay ai đó đã làm, nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng phần bị thiếu đó rất quan trọng..."

Bình luận trong luồng phát sóng nhanh chóng bùng nổ:

[Trời ạ, bối cảnh trường học, sự mất tích bí ẩn, ký ức bị xóa... Đây chính xác là cốt truyện mở đầu của một tiểu thuyết kinh dị điển hình!]

[Biện pháp giải quyết thì có đó, nhưng mà nhân vật chính lại bị mất trí nhớ. Cái này đúng là tình huống "bẻ lái" kinh điển trong phim kinh dị rồi...]

[Từ Đồng ơi, cô có thể nhớ lại nhanh hơn chút không? Tôi nóng lòng hóng chuyện lắm rồi đây!]

Từ Đồng cắn môi. Đương nhiên cô cũng muốn nhớ lại mọi thứ, nhưng ký ức cứ như bị một tấm màn vô hình che phủ, không sao vén lên được.

Ngay lúc đó, Kỷ Hòa trầm giọng nói:

"Tôi có cách giúp cô nhớ lại."

Nói xong, cô đứng dậy và rời khỏi khung hình một lúc. Khi quay lại, trên tay cô đã xuất hiện một chiếc chuông nhỏ bằng vàng, trên bề mặt khắc hoa văn uốn lượn tinh xảo.

"Tôi sẽ thôi miên cô."

Từ Đồng tròn mắt.

Thôi miên có thể khiến người ta khôi phục trí nhớ ư? Cô cứ tưởng nó chỉ giúp người ta ngủ ngon hơn thôi chứ!

Như hiểu được thắc mắc của đối phương, Kỷ Hòa bình tĩnh giải thích:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Thôi miên không đơn giản như cô nghĩ đâu. Nó vốn xuất phát từ vu thuật cổ đại, có thể khiến con người rơi vào trạng thái ý thức nửa tỉnh nửa mê. Làm cho đối phương buồn ngủ chỉ là mức độ cơ bản nhất. Một bậc thầy thôi miên có thể khiến người khác nói ra bí mật, nhớ lại những điều đã quên, thậm chí còn có thể..."

Cô dừng lại một chút, giọng nói trầm xuống.

"... trực tiếp điều khiển tinh thần của họ."

Từ Đồng hít vào một hơi lạnh.

Chẳng trách có những lời đồn nói rằng thôi miên là một phép thuật nguy hiểm, thường bị kẻ xấu lợi dụng để làm điều bất chính. Nhưng nếu sử dụng đúng cách, nó cũng có thể trở thành một công cụ cứu rỗi.

Từ Đồng đã gửi bát tự ngày sinh của mình cho Kỷ Hòa.

Kỷ Hòa nhìn chằm chằm vào những con số trên giấy, sau đó chậm rãi nói:

"Nhìn vào mắt tôi."

Từ Đồng ngước mắt lên, đối diện với ánh nhìn của Kỷ Hòa. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như đôi mắt của Kỷ Hòa là một vòng xoáy sâu thẳm, có thể hút lấy cả linh hồn cô vào bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1305.html.]

Kỷ Hòa nhẹ nhàng lắc chiếc chuông trong tay.

Tiếng chuông vang lên, không nhanh không chậm, nhưng mỗi nhịp rung đều như có một ma lực kỳ lạ. Từ Đồng nghe thấy âm thanh đó, mí mắt cô ngày càng nặng trĩu, nhưng linh hồn lại như đang bay lên, nhẹ bẫng, mơ hồ…

Đến cuối cùng, cô có cảm giác như linh hồn mình đã tách khỏi thể xác.

Một giọng nói vang lên bên tai:

"Cô tên là gì?"

"Từ Đồng." Cô ngơ ngác đáp lại theo bản năng.

"Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi hai."

"Được rồi... Vậy cô có thể nói cho tôi biết người thứ bốn mươi là ai không?"

Khoảnh khắc câu hỏi được thốt ra, cơ thể Từ Đồng lập tức run rẩy dữ dội!

Giống như một cơn co giật bất ngờ, không báo trước.

Cô ú ớ trong miệng, chỉ phát ra những âm thanh không rõ ràng, nước mắt bất giác trào ra.

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu dậy sóng:

"Má ơi, chuyện gì đang xảy ra thế? Thật đáng sợ, có cần ngừng thôi miên trước rồi gọi xe cấp cứu không?"

"Yên tâm đi, chị Kỷ của chúng ta đã ra tay thì chắc chắn sẽ thành công!"

"Nhưng mà... dáng vẻ của Từ Đồng lúc này trông giống hệt như mấy người thông linh thất bại rồi bị ma nhập trong phim kinh dị ấy!"

Đồng tử của Từ Đồng giãn rộng, giống như cô đang nhìn thấy thứ gì đó khủng khiếp. Giọng nói của cô run rẩy, đầy kinh hãi:

"Tôi không biết... tôi không biết..."

"Đừng tìm tôi... đừng tìm tôi... tôi không biết gì cả..."

"Tôi xin lỗi... tôi thực sự không cố ý..."

Lời nói đứt quãng của cô càng khiến người xem rơi vào hoang mang.

"Khoan đã, chẳng lẽ cô Từ Đồng này thực ra đã làm chuyện gì sai trái, giờ lại giả vờ vô tội tố cáo người khác trước?"

"Đúng thế! Nếu không có tật thì sao lại có phản ứng này? Còn nói mình không cố ý nữa?"

"Tôi từng xem mấy vụ thế này trong livestream của Kỷ Hòa rồi! Rõ ràng mình là người sai nhưng lại cứ thích vừa ăn cướp vừa la làng!"

Kỷ Hòa không bỏ cuộc.

Cô tiếp tục lắc chuông, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Từ Đồng, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo áp lực vô hình:

"Người thứ bốn mươi là ai?"

Cô không chấp nhận sự im lặng.

Từ Đồng run rẩy, giọng cô vỡ vụn:

"Cô ấy... là bạn tốt của tôi."

Loading...