Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1282
Cập nhật lúc: 2025-03-30 15:43:09
Lượt xem: 4
Lúc này, ngay cả sức để hét lên, Vân Vân cũng không có.
Cô ấy hoàn toàn không thể xác định được… có phải giây tiếp theo, những con ma-nơ-canh kia sẽ thực sự bước vào thang máy hay không.
Đèn trong thang máy chớp nháy điên cuồng. Tim cô đập thình thịch, nín thở nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn đang mở.
Ngay khi cô sắp không chịu nổi nữa…
Cạch!
Cuối cùng, cánh cửa cũng khép lại.
Vân Vân lập tức che miệng, cố gắng kiềm chế cảm giác hoảng loạn. Cô dựa lưng vào cửa thang máy, cả người gần như choáng váng.
Lúc trở về nơi có người, cô chỉ cảm thấy bản thân như vừa đi một chuyến đến cổng địa ngục.
Lý Nguyệt Nhiên thoáng nhìn sắc mặt trắng bệch của Vân Vân, nhíu mày khó hiểu:
"Em sao vậy? Sắc mặt tệ quá. Chẳng phải chỉ là xuống kho lấy đồ thôi sao?"
Vân Vân mở miệng, giọng nói run rẩy:
"Em... em..."
Cô ấy nuốt nước bọt, rốt cuộc không nhịn được nữa mà nức nở:
"Tổng giám đốc Lý, em hình như… đã nhìn thấy quỷ rồi!"
"Quỷ??"
Lý Nguyệt Nhiên lập tức trầm mặt, ánh mắt quét qua Kỷ Hòa đang đứng gần đó.
Cô hạ giọng, nghiêm túc nói:
"Vân Vân, đừng nói bậy. Hôm nay có khách quý ở đây, nếu để cô Kỷ nghe thấy chuyện này thì phải làm sao?"
"Nhưng mà em thật sự—"
"Được rồi!"
Lý Nguyệt Nhiên khoanh tay, thở dài:
"Em tưởng chị không biết mấy đứa trẻ nhát gan các em vẫn hay đồn đại trong kho hàng có ma à? Bình thường nói chơi thì không sao, nhưng giờ còn dám mang ra kể với chị nữa? Thôi không nhắc đến nữa, nhanh chóng mang quần áo qua cho cô Kỷ đi!"
Vân Vân bị chặn họng, ấm ức mím môi.
Cô ấy muốn giải thích, nhưng nhìn thái độ kiên quyết của tổng giám đốc, cuối cùng chỉ có thể im lặng, uể oải mang quần áo đến cho Kỷ Hòa.
—
Buổi chụp của Kỷ Hòa diễn ra vô cùng thuận lợi, thậm chí còn hoàn thành sớm hơn dự kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1282.html.]
Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh lên, vung tay đùa với Lý Nguyệt Nhiên:
"Tổng giám đốc Lý của chúng ta xinh đẹp như vậy, vốn chẳng thua gì người mẫu cả. Hay là cũng chụp mấy tấm đi?"
Lý Nguyệt Nhiên bật cười, sảng khoái đồng ý.
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã đến giờ cơm tối.
Vì có thiện cảm với Kỷ Hòa, Lý Nguyệt Nhiên chủ động mời cô ăn tối.
Ban đầu, Kỷ Hòa không định đồng ý.
Nhưng trước sự nhiệt tình của đối phương, cô cũng không tiện từ chối, đành nhận lời.
Dọc đường đi, Kỷ Hòa nhận ra Lý Nguyệt Nhiên hoàn toàn khác biệt khi bước ra khỏi công việc.
Nếu trong công việc, cô ấy là một tổng giám đốc mạnh mẽ, quyết đoán…
Thì lúc này đây, Lý Nguyệt Nhiên chẳng khác nào một fan girl hào hứng gặp được thần tượng, hận không thể bám dính lấy Kỷ Hòa mà trò chuyện.
Vừa nâng ly chúc mừng, cô ấy vừa vui vẻ nói:
"Cảm ơn đề nghị của cô Kỷ! Tôi đã bảo đội ngũ thiết kế bắt tay ngay vào việc, mong rằng các mẫu mới của Ngộ Xuân trong mùa thu này có thể bán chạy, xóa đi nỗi nhục nhã trong suốt thời gian qua!"
Nghe ra ẩn ý trong câu nói, Kỷ Hòa nhướng mày hỏi:
"Nhục nhã gì cơ?"
Lý Nguyệt Nhiên thở dài một hơi, ánh mắt ảm đạm đi vài phần.
"Haizz, chắc cô Kỷ không biết… Ngộ Xuân đã liên tục thua lỗ trong nhiều năm rồi. Nếu không phải trước đây công ty có tích lũy đủ vốn, có lẽ chúng tôi đã phải đóng cửa từ lâu."
Cô ấy cười nhạt, lắc ly rượu trong tay, giọng điệu có chút cay đắng:
"Tháng trước, tập đoàn XX của nước W còn tìm đến tôi, muốn thu mua Ngộ Xuân."
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Kỷ Hòa im lặng lắng nghe.
"Tất nhiên, tôi đã từ chối."
Nói đến đây, ánh mắt Lý Nguyệt Nhiên trở nên kiên định hơn:
"Ngộ Xuân là thương hiệu do một tay bố tôi sáng lập. Trước đây, tuy thiết kế có phần quê mùa, nhưng vào thời điểm ấy, nó từng là thương hiệu rất được yêu thích."
Cô ấy dừng lại một chút, khóe môi cong lên như đang nhớ về quá khứ.
"Cha tôi từng có một giấc mơ. Ông ấy muốn đưa thương hiệu thời trang của Hoa Hạ vươn ra quốc tế, để nhiều người hơn biết đến. Nếu giờ bị tập đoàn nước ngoài thu mua… thì liệu Ngộ Xuân còn là Ngộ Xuân của ngày xưa không?"
Lý Nguyệt Nhiên siết chặt tay, ánh mắt ánh lên vẻ bướng bỉnh:
"Hiện tại, rất nhiều người đều cho rằng thời trang nước ngoài mới là đẳng cấp, mới là thượng lưu. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi tin rằng, thời trang Hoa Hạ của chúng ta cũng có thể đạt đến đẳng cấp đó, có thể dùng chất lượng để chinh phục thị trường!"