Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1280
Cập nhật lúc: 2025-03-30 08:39:02
Lượt xem: 15
Đúng vậy.
Sáng tạo luôn đi kèm rủi ro.
Thay đổi có thể không thành công.
Nhưng nếu không thay đổi, chắc chắn sẽ thất bại.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Cô hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười rạng rỡ:
"Cô Kỷ nói rất đúng. Cảm ơn cô, tôi hiểu rồi!"
Nụ cười của cô lúc này không còn vẻ gò bó như trước, mà mang theo một tia nhiệt huyết mạnh mẽ.
Cô vươn tay về phía Kỷ Hòa, ánh mắt sáng ngời:
"Mong rằng sau này chúng ta vẫn có thể tiếp tục hợp tác!"
Ngoài những người nổi tiếng, Ngộ Xuân còn mời thêm vài influencer có tiếng trên mạng đến tham gia buổi quay chụp.
Tất cả bọn họ đều là những gương mặt xinh đẹp, nhan sắc nổi bật trong giới online.
Nhưng kỳ lạ thay, khi đứng cạnh Kỷ Hòa, ai cũng như bị lu mờ đi vài phần.
Nhan sắc của Kỷ Hòa thuộc kiểu không cần trau chuốt quá nhiều. Nếu chỉnh sửa hay trang điểm cầu kỳ quá mức, ngược lại sẽ làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên vốn có.
Đến lượt Kỷ Hòa bước lên trước ống kính, dù trên người chỉ là bộ trang phục đơn giản nhưng mặc lên lại toát ra một phong thái vô cùng thời thượng.
Lý Nguyệt Nhiên đứng bên cạnh quan sát, chống cằm suy tư rồi đột nhiên bật cười:
"Cô như thế này dễ khiến tôi sinh ra ảo giác rằng quần áo của chúng tôi vốn dĩ đã hoàn mỹ rồi, chẳng cần phải sửa đổi gì nữa ấy!"
Dĩ nhiên, cô ấy chỉ nói đùa.
Với vóc dáng và khí chất của Kỷ Hòa, khoác cái bao tải lên cũng đẹp.
Nhưng mà...
Lý Nguyệt Nhiên chợt nheo mắt, ra vẻ nghiêm túc hơn:
"Nhưng mà có một chút vấn đề."
Kỷ Hòa nhíu mày:
"Vấn đề gì?"
Lần đầu tiên chụp quảng cáo thời trang, trong lòng cô vẫn có chút thấp thỏm.
Lý Nguyệt Nhiên nhìn cô từ trên xuống dưới rồi phán:
"Bộ đồ này mặc trên người cô hình như hơi chật nhỉ."
"..."
Kỷ Hòa giật mình.
Chẳng lẽ dạo này cô sống thoải mái quá, vô thức tăng cân rồi sao?
Nhưng không đúng.
Rõ ràng gần đây cô làm việc rất vất vả. Để phá vụ án ở thôn Nha Thần, cô còn phải bất đắc dĩ ngồi xe bò nữa mà.
Đi xe bò mệt mỏi như vậy, sao có thể béo lên được?
Lý Nguyệt Nhiên nghiêm túc quan sát một lúc, sau đó ánh mắt lộ ra vài phần trêu chọc:
"Chỗ khác thì vừa vặn, nhưng mà phần n.g.ự.c thì... hơi chật."
Nói xong, cô ấy nhìn Kỷ Hòa đầy ẩn ý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1280.html.]
"Cô Kỷ đây đúng là... thâm tàng bất lộ nha."
Bình thường tạo hình của Kỷ Hòa đều rất giản dị, không quá phô trương.
Nếu không nhìn kỹ, thật sự không ai ngờ được rằng...
Kỷ Hòa: "..."
Đây là chuyện có thể nói ra sao?
Lý Nguyệt Nhiên cười cười, vỗ tay gọi trợ lý:
"Vân Vân, đi lấy cho cô Kỷ một chiếc áo lớn hơn một size đi."
Cô trợ lý tên Vân Vân đáp lại:
"Tổng giám đốc Lý, hình như không có mẫu lớn hơn nữa ạ."
Hiện tại, thiết kế này vẫn đang trong quá trình sản xuất, số lượng mẫu thử còn rất ít.
"Không đâu. Chị nhớ rõ trên con ma-nơ-canh trong kho hàng có một bộ mà."
"Vậy để em đi lấy."
...
Tầng hầm kho hàng Ngộ Xuân.
Vân Vân nhấn nút mở cửa thang máy.
Vừa bước ra, cô lập tức cảm nhận được một luồng không khí lạnh buốt phả vào mặt.
Trong kho hàng rộng lớn, từng hàng ma-nơ-canh nhựa đứng im lìm trong bóng tối.
Tất cả đều trần trụi, không có áo quần, xếp san sát nhau. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, thật sự có cảm giác như trong này đang có rất nhiều người đứng lặng lẽ.
Bỗng dưng, trong đầu cô ấy thoáng hiện lên lời đồn đại trong công ty.
Có tin đồn rằng nơi này... có ma.
Mỗi khi đêm xuống, những con ma-nơ-canh này sẽ thức tỉnh, lặng lẽ di chuyển trong kho hàng...
Cũng vì thế mà nhiều nhân viên nữ nhát gan không bao giờ dám xuống kho vào buổi tối một mình.
Nhưng Vân Vân thì không đến mức sợ hãi như vậy.
Dù sao cũng chỉ là mấy mô hình nhựa mà thôi, trông có giống người thật đến mấy thì cũng vẫn là giả.
Cô hít sâu một hơi, bước vào giữa hàng loạt ma-nơ-canh, cẩn thận tìm kiếm chiếc áo cần lấy.
Ánh đèn trong kho hàng không quá sáng, bóng dáng những ma-nơ-canh tạo thành những mảng tối chập chờn, khiến việc tìm đồ không dễ dàng chút nào.
Vân Vân nheo mắt, cẩn thận lướt qua từng chiếc áo trên kệ.
Bất chợt, điện thoại trong túi vang lên một tiếng ting!
Cô giật nảy người.
Mở ra xem, thì ra là tin nhắn từ đồng nghiệp.
"Vân Vân, cô đến kho hàng rồi sao?"
"Ừm."
"Tốt quá! Tiện thể lấy giúp tôi một bộ đồ có mã số xxxxx luôn nhé! Tôi lười xuống quá."
"Được thôi."
"À mà này, cô gan dạ thật đấy. Cái chỗ tối tăm này mà cô dám đi một mình à? Nếu không có ai đi cùng, tôi nhất quyết không dám xuống đâu!"
Vân Vân bật cười, nhắn lại:
"Cô nghiêm túc đấy à? Chỉ là mấy con ma-nơ-canh giả thôi mà. Có gì đáng sợ chứ?"