Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1273

Cập nhật lúc: 2025-03-30 15:18:28
Lượt xem: 15

Triệu Tương nhìn chằm chằm vào thân thể quái dị của trưởng thôn, nơi những khuôn mặt của các cô gái từng bị hiến tế đang giãy giụa. Trong số đó, cô thấy cả hình bóng của chị gái mình—Triệu Ngọc.

Khuôn mặt Triệu Ngọc vốn dịu dàng, hiền lành, nhưng giờ đây nó méo mó, vặn vẹo, tràn ngập hận thù. Không chỉ trên mặt, những gương mặt khác cũng lan xuống cổ, tay, thậm chí khắp cơ thể trưởng thôn. Chúng không ngừng chuyển động, há miệng kêu gào:

“Đau quá… Tôi đau quá…”

Sự hấp thụ tinh khí bấy lâu nay của trưởng thôn giờ phản tác dụng. Không còn được cổ duy trì, mọi tinh khí mà bà ta hút từ các thiếu nữ bùng lên, cắn ngược lại chính bà ta.

Trưởng thôn hoảng loạn, đưa tay lên gãi, nhưng ngay khi chạm vào những khuôn mặt, chúng lập tức cắn chặt lấy bà ta! Bà ta gào thét, cố vùng vẫy, nhưng càng giãy giụa, chúng càng cắn sâu hơn, đến mức giật đứt một mảng thịt từ cánh tay bà ta.

Miếng thịt rơi xuống đất—một mảng da già nua, nhăn nheo, đen đúa.

Kỷ Hòa bình thản đứng nhìn, không một chút sợ hãi hay ghê tởm. Cô lạnh lùng lên tiếng:

“Bà đã sống nhờ vào tinh khí của những cô gái này bao lâu rồi? Một trăm năm? Hay vài trăm năm? Bà thực sự nghĩ rằng không ai có thể trị được mình sao? Cổ cái vừa chết, toàn bộ tinh khí bà từng hấp thụ cũng sẽ mất kiểm soát và quay lại nuốt chửng bà.”

Trưởng thôn toàn thân co giật, khuôn mặt méo mó trừng trừng nhìn Kỷ Hòa, giọng bà ta khàn đặc nhưng vẫn cố giữ vẻ ngạo nghễ:

“Không sao cả... Tôi có thể luyện chế cổ lần thứ hai! Tôi vẫn có thể kiểm soát được chúng!”

Lời nói của bà ta lọt vào tai thôn dân, nhưng không ai còn kinh sợ nữa. Bởi lẽ, những khuôn mặt đang giãy giụa trên người bà ta chính là con gái, em gái của họ—những người đã bị hy sinh để thôn làng này tồn tại.

Triệu Tương cũng nhìn thấy rõ gương mặt của Triệu Ngọc. Đó không còn là chị gái hiền lành ngày xưa nữa, mà là một linh hồn chất chứa hận thù sâu sắc.

Tức giận bùng lên trong lòng, Triệu Tương siết chặt chuôi kiếm gỗ đào, ánh mắt lạnh lẽo:

“Tôi sẽ g.i.ế.c bà!”

Trưởng thôn nghe vậy, đột nhiên nở một nụ cười quái dị:

“Cô chắc chắn muốn g.i.ế.c tôi sao...?”

Triệu Tương cắn răng, giọng kiên định:

“Bà đã g.i.ế.c hại biết bao người, tôi chỉ g.i.ế.c một mình bà. Giữa chúng ta, ai mới là kẻ đáng c.h.ế.t hơn?”

Trưởng thôn bật cười khanh khách, giọng nói quỷ dị kéo dài:

“Nhưng cô có nghĩ đến không...? Nếu tôi chết... những người này cũng sẽ biến mất mãi mãi.”

Triệu Tương siết chặt kiếm, ánh mắt giao động khi nhìn trưởng thôn, kẻ mang trên người vô số khuôn mặt méo mó, rên rỉ trong đau đớn. Những gương mặt ấy vừa khóc vừa cười, tạo thành một cảnh tượng kinh hoàng. Trưởng thôn nhếch môi cười lạnh, đưa tay chạm vào một khuôn mặt trên má mình—đó là Triệu Ngọc.

"Cô thực sự muốn họ biến mất hoàn toàn sao? Trong đó có cả chị gái cô đấy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1273.html.]

Triệu Ngọc mở mắt, giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt đáng thương.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Tương Tương… đừng g.i.ế.c chị... Chị không muốn chết..."

Giọng nói yếu ớt, ánh mắt khẩn cầu khiến tim Triệu Tương thắt lại.

"Chị đây... chị của em đây mà, em không nhận ra sao?"

Câu nói ấy làm lòng Triệu Tương rung động dữ dội. Tay cô run lên, thanh kiếm trong tay cũng d.a.o động theo.

Đúng vậy... Nếu g.i.ế.c trưởng thôn, những khuôn mặt kia cũng sẽ biến mất.

Dấu vết cuối cùng của Triệu Ngọc trên thế gian này cũng sẽ biến mất.

Trưởng thôn nhận ra sự do dự trong mắt cô, bèn nhếch môi cười gian xảo, tiếp tục dụ dỗ:

"Nghĩ kỹ chưa? Nếu g.i.ế.c ta, cô sẽ hối hận cả đời..."

Bên cạnh, Điền Điền níu góc áo Triệu Tương, đôi mắt ngây thơ ngước lên nhìn cô.

"Mẹ ơi... Khuôn mặt trên người bà ta... thật sự là dì Tương Tương sao?"

Cả thôn đã biết sự thật. Nhưng Điền Điền vẫn chỉ là một đứa trẻ, cô bé chưa thể hiểu hết những lời lẽ phức tạp ấy. Đối với bé, Triệu Tương vẫn là mẹ, là người duy nhất bé có thể dựa vào.

Câu hỏi của Điền Điền như giọt nước tràn ly. Triệu Tương cúi xuống, nước mắt trào ra.

Tại sao… tại sao cô lại phải trải qua nỗi đau mất đi người thân một lần nữa?

Hình ảnh ngày hôm đó ùa về—ngày Triệu Ngọc mỉm cười dịu dàng, quay đầu nói lời tạm biệt.

"Tương Tương, chị đi đây... Em phải bảo trọng nhé."

Người ta nói, khi làm trống Chị Hai, họ sẽ rạch một lỗ trên da đầu vật tế, đổ thủy ngân vào để lột ra một lớp da nguyên vẹn.

Triệu Tương siết chặt nắm tay. Cô không dám tưởng tượng chị gái mình đã phải chịu đau đớn đến nhường nào.

Giữa cơn tuyệt vọng, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Đừng để bị lừa. Triệu Ngọc đã c.h.ế.t từ lâu rồi. Thứ trên người trưởng thôn chỉ là ảo ảnh sinh ra từ oán khí mà thôi."

Lời của Kỷ Hòa như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trí Triệu Tương.

Phải… Chị cô đã c.h.ế.t từ lâu. Dù có giống đến đâu, người trước mặt cũng không phải là Triệu Ngọc.

Chị cô là người đã hy sinh để bảo vệ cô và Điền Điền. Là người muốn phá vỡ lời nguyền của thôn Nha Thần, chứ không phải kẻ chỉ biết bám víu vào sự sống một cách mơ hồ.

Loading...