Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1269
Cập nhật lúc: 2025-03-29 22:57:24
Lượt xem: 10
“Thật kinh khủng… Bà cố của tôi cũng từng gặp phải chuyện như vậy…”
Người phụ nữ trung niên trong đám đông run rẩy lên tiếng. Bà ta ôm chặt lấy cánh tay mình, ánh mắt hoảng loạn như thể hồi tưởng lại một cơn ác mộng xa xưa.
“Đến bây giờ, bà ấy vẫn chỉ còn một bên mắt… Lúc đó, lũ người điên loạn kia bao vây bà ấy… rồi chúng đã dùng tay không mà móc con mắt còn lại của bà ấy ra…”
Lời kể khiến không khí trở nên nặng nề đến nghẹt thở.
Bạch Hà siết chặt tay, ngón tay gần như cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu.
Tám mươi năm rồi…
Suốt tám mươi năm qua, thôn Nha Thần luôn cẩn thận thờ cúng ngài Thần Quạ, chưa bao giờ dám lơ là.
Vậy mà…
Tại sao?
Tại sao bi kịch này lại một lần nữa giáng xuống thôn của họ?
Chẳng lẽ vẫn chưa đủ thành tâm sao…?
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Tin dữ lan nhanh như lửa gặp gió.
Chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ thôn Nha Thần đều biết chuyện.
Trưởng thôn và bốn vị trưởng lão lập tức tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Sau một hồi bàn bạc căng thẳng, họ đi đến một kết luận chung—phải tổ chức lại lễ tế ngài Thần Quạ!
Một trưởng lão lo lắng:
“Nhưng thời gian quá gấp… Chúng ta không kịp làm lại một cái trống Chị Hai mới.”
Một trưởng lão khác chậm rãi lên tiếng:
“Vậy thì dùng trống Chị Hai cũ đi. Ít nhất nó đã được xác thực danh tính. Như vậy, sẽ không có cô gái nào không đủ điều kiện bị hiến tế nữa.”
Thế là quyết định được đưa ra.
Tiếng chuông lớn ở cổng làng vang lên.
Trong vòng một giờ ngắn ngủi, toàn bộ dân làng đã tập trung tại lễ tế.
Một biển người đen kịt.
Không ai nói một lời.
Không một ai dám cất giọng.
Ngay cả lũ trẻ con cũng biết điều mà nín thinh.
Bởi vì ai cũng hiểu—đây là chuyện sống còn.
Trước khi lễ tế chính thức bắt đầu, trưởng thôn bước lên phía trước, đại diện cho toàn thể thôn Nha Thần, quỳ rạp trước tượng Thần Quạ.
Bà ta chắp hai tay, môi run rẩy, giọng cầu khẩn:
“Kính thưa ngài Thần Quạ… Xin ngài hãy vì lòng thành kính của thôn Nha Thần chúng con trong bao năm qua mà rút lại tai ương này…
Thôn Nha Thần chúng con… không thể chịu thêm một lần lầm than nữa… Không thể… để m.á.u lại chảy thành sông…”
Tượng Thần Quạ vẫn đứng yên.
Một pho tượng khổng lồ với đôi cánh khép chặt.
Chiếc mỏ dài đen bóng, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, tạo ra một cảm giác kỳ dị khó tả.
Không ai biết ngài Thần Quạ có thực sự nghe thấy lời cầu nguyện này hay không.
Bỗng—
“Quạ!”
Một tiếng kêu sắc bén vang lên.
Đám đông đồng loạt rùng mình.
Họ lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.
Những con quạ đen đáp xuống cành cây gần đó, yên lặng nhìn đám đông bằng đôi mắt đen sâu thẳm.
Giống như đang quan sát.
Giống như đang phán xét.
Lễ tế bắt đầu.
Vẫn là giai điệu quái dị đó.
Vẫn là bốn người đàn ông nhảy múa xung quanh đống lửa.
Vẫn là bốn cái trống Chị Hai…
Được làm từ da thiếu nữ.
Lạc Nhiễm Nhiễm căng thẳng quan sát xung quanh.
Cảm giác bất an trong lòng cô ngày càng mạnh mẽ.
Kỷ Hòa đâu?
Cô ấy đã đi đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1269.html.]
Cả Hạ Ngọc nữa… Đến giờ vẫn không có tin tức gì.
Nếu như những gì đám thôn dân này nói là thật…
Nếu như lễ tế thực sự có vấn đề…
Thì liệu Kỷ Hòa có…
Liệu cô ấy có phải chôn xác ở thôn Nha Thần này không?
Nghĩ đến đó, Lạc Nhiễm Nhiễm rùng mình.
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Cô cảm thấy sợ.
Thật sự muốn khóc.
Ngay lúc đó.
“Leng keng…”
Một tiếng chuông đột nhiên vang lên.
Lạc Nhiễm Nhiễm giật mình.
Chuông?
Ở đây sao lại có tiếng chuông?
Cô sững người, gần như nghĩ mình nghe nhầm.
Nhưng không…
Tiếng chuông mỗi lúc một rõ hơn.
“Leng keng…”
Nó vang vọng giữa biển người, lạ lùng và kỳ bí.
Không chỉ Lạc Nhiễm Nhiễm, mà những người khác trong thôn cũng nghe thấy.
Dần dần, từng người một ngẩng đầu, bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh đó.
Nhưng điều quái dị là…
Lễ tế được tổ chức ở một không gian rộng lớn như vậy, với hàng trăm người, mà tiếng chuông kia vẫn vang lên rõ ràng.
Giống như nó không đến từ một nơi cụ thể nào đó…
Mà đến từ trong lòng mỗi người.
Không khí trở nên quỷ dị hơn khi điệu nhạc của lễ tế cũng dần thay đổi.
Ban đầu chỉ là tiếng trống, tiếng khèn rợn người…
Nhưng giờ đây, tất cả đều bắt đầu hòa vào tiếng chuông bí ẩn kia.
“Leng keng… Leng keng…”
Cứ như thể… tất cả đều đang cộng hưởng.
Cứ như thể… thứ đang điều khiển lễ tế này không còn là con người nữa.
Lạc Nhiễm Nhiễm nín thở.
Cô cẩn thận đảo mắt tìm kiếm.
Và ngay sau đó—
Cô che miệng, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Giữa làn khói mờ ảo của lễ tế…
Kỷ Hòa xuất hiện.
Cô ấy vẫn mặc chiếc váy trắng đó.
Chậm rãi bước ra từ bóng tối dưới gốc cây hoè già.
Trong tay, cô ấy cầm một cái chuông.
Môi cô ấy mấp máy, dường như đang lẩm nhẩm điều gì đó.
Nhưng Lạc Nhiễm Nhiễm không thể nghe rõ.
Cô chỉ biết…
Gió xung quanh đột nhiên nổi lên.
“Phành phạch—”
Một con quạ đen khổng lồ lao vút qua đám đông, bay thẳng về phía Kỷ Hòa.
Nó đáp xuống chân cô ấy.
Ngay sau đó—
Một con quạ khác cũng từ trên cao sà xuống.
Nó vỗ cánh, đậu lên vai cô ấy.