Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1258

Cập nhật lúc: 2025-03-29 22:44:37
Lượt xem: 25

Lạc Nhiễm Nhiễm cảm giác như mình vừa nghe phải một câu chuyện hoang đường, một cơn ác mộng kinh khủng nào đó mà cô không muốn tin.

Cô ấy mở to mắt, giọng nói đầy sự hoài nghi và tức giận:

"Vậy những chiếc trống Chị Hai, những cuộc hiến tế… Tại sao một chuyện vô nghĩa như vậy mà các người không đứng lên phản kháng? Chỉ vì một truyền thuyết quái gở mà cứ thế cúi đầu tuân theo?"

Bạch Hà bật cười, nhưng đó không phải là nụ cười vui vẻ, mà là một nụ cười đắng chát, tuyệt vọng.

"Nếu phản kháng thì có thể làm gì đây?" Cô ta lắc đầu, giọng khản đặc. "Nếu có ai đó muốn chạy trốn, hay đứng lên chống đối, những thôn dân khác không những không giúp đỡ, mà còn ra sức ngăn cản họ."

Giọng cô ta nghẹn lại:

"Bọn họ cảm thấy nhà của chúng tôi đã phải hy sinh nhiều năm như vậy, thì tại sao gia đình người khác lại có thể bình yên vô sự? Không được! Nhất định phải công bằng..."

Công bằng sao?

Lòng người.

Đây chính là lòng người.

Thường Gia Ngôn cau mày, trong lòng dấy lên một cơn khó chịu khó tả.

"Nhưng dù thế nào đi nữa, thôn dân hiện tại có thể đã bị tê liệt bởi lối suy nghĩ ngu muội này suốt bao năm qua, nhưng còn nhóm thôn dân đầu tiên thì sao? Họ không thể cứ thế mà tin theo một truyền thuyết vô nhân đạo như vậy chứ?"

Bạch Hà lắc đầu, ánh mắt trống rỗng.

"Chuyện đó tôi không biết. Chúng tôi chỉ là những thôn dân bình thường, người khác bảo làm gì thì chúng tôi làm cái đó."

Cô ta siết chặt tay, giọng nói đầy tuyệt vọng:

"Tôi đã nói rồi, việc hiến tế là trách nhiệm của từng gia đình, năm nay đến lượt nhà tôi… Ngoài tôi ra, tôi còn có một em gái. Vốn dĩ cả hai chúng tôi đều phải trở thành tế phẩm..."

Lạc Nhiễm Nhiễm siết chặt nắm tay.

Cô ấy đã hiểu.

Cái giá của sự sống… là sự hy sinh của người khác.

Trong ánh mắt cô ấy bỗng xuất hiện một sự lạnh lùng sắc bén.

"Vậy nên… cô và em gái cô không muốn chết, thế là các người quyết định để tôi và Hạ Ngọc c.h.ế.t thay có đúng không?"

Tâm tư bị vạch trần, Bạch Hà bật khóc.

"Đúng vậy! Đúng vậy..." Giọng cô ta vỡ òa, đôi vai run lên từng đợt. "Nhưng tôi không còn cách nào khác… Tôi không muốn chết… Tôi thực sự xin lỗi… huhu…"

Nhưng Lạc Nhiễm Nhiễm không thể thông cảm cho cô ta.

Thật nực cười.

Cô ta không muốn chết.

Vậy còn cô ấy và Hạ Ngọc?

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Chẳng lẽ mạng sống của họ không đáng giá chỉ vì họ không phải người trong thôn này?

Lễ hiến tế quái gở này… chắc chắn còn rất nhiều bí ẩn chưa được phơi bày.

Mỗi gia đình trong thôn đều bắt buộc phải có một cô con gái. Nhưng nếu tìm được người khác thế chỗ, thì con gái của họ sẽ được miễn trừ.

Vậy nên… nếu đoán không lầm, chuyện bắt cóc và buôn bán các cô gái trẻ ở thôn Nha Thần này không hề hiếm thấy.

Và điều đáng sợ nhất chính là—

Đây là một luật lệ mà tất cả người dân trong thôn đều ngầm đồng tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1258.html.]

Vậy còn Bạch Hà?

Cô ta đã lợi dụng tình bạn, lừa dối những người bạn cùng lớp của mình đến đây, chỉ để đổi lấy mạng sống của bản thân và em gái.

Bây giờ nhớ lại… Khi họ vừa đến thôn, ông lão đánh xe bò đã có một biểu cảm rất kỳ lạ khi nghe nói họ là bạn học của Bạch Hà.

Không phải ông ta không biết sự thật.

Mà ông ta biết rất rõ.

Ông ta biết lý do Bạch Hà lừa họ đến đây.

Nhưng ông ta không nói.

Không ai nói gì cả.

Bởi vì trong cái thôn này, chuyện đó đã trở thành điều hiển nhiên.

Lạc Nhiễm Nhiễm nhìn Bạch Hà, ánh mắt không còn chút tình cảm bạn học nào nữa.

Cô ấy cười lạnh:

"Cô cứ chờ xem. Chờ tôi cứu được Hạ Ngọc ra, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát. Cô không thoát được đâu."

Dù chưa trực tiếp ra tay hại người, nhưng chỉ cần trong lòng đã nảy sinh ý định muốn g.i.ế.c ai đó, thì điều đó đã đủ đáng sợ rồi.

Nhờ những lời giải thích của Kỷ Hòa, Lạc Nhiễm Nhiễm cũng dần hiểu ra tại sao thôn dân lại để cô ấy quay về, trong khi cả hai đều bị bắt cóc cùng lúc.

Hôm đó, khi cô và Hạ Ngọc bị bắt, họ bị trói chặt trong một gian nhà kho cũ.

Bên ngoài có vài người canh gác, ngăn không cho họ trốn thoát.

Hạ Ngọc vừa khóc vừa nức nở nói:

"Nhiễm Nhiễm… chúng ta không nên đến đây… Nếu biết trước sẽ gặp phải chuyện này, tớ thà rằng cả đời này chỉ vùi đầu vào thi cuối kỳ còn hơn!"

Lạc Nhiễm Nhiễm cũng tuyệt vọng không kém.

Đúng vậy.

Bọn họ không nên đi đến những nơi vắng vẻ du lịch!

Hạ Ngọc nấc nghẹn:

"Cả đời tớ chưa từng yêu ai, đến nắm tay con trai còn chưa có… Vậy mà lại phải c.h.ế.t ở cái nơi quỷ quái này sao…"

Lạc Nhiễm Nhiễm thở dài, an ủi bạn:

"Ừm… Tớ thì có yêu đương rồi, nhưng cũng không muốn c.h.ế.t kiểu này đâu…"

Cô ấy chỉ định nói để giải tỏa căng thẳng, nhưng không ngờ…

Một trong những người canh gác bỗng đứng bật dậy, nhìn chằm chằm cô ấy với ánh mắt kỳ lạ.

"Cô nói gì cơ? Cô đã từng yêu đương rồi?"

Lạc Nhiễm Nhiễm chớp mắt, không hiểu vì sao người kia lại có phản ứng mạnh như vậy.

"Tất nhiên là tôi đã yêu rồi… Sao? Không được phép yêu đương à?"

Cô ấy bực bội trừng mắt.

Không chỉ muốn g.i.ế.c cô ấy, mà ngay cả chuyện yêu đương cũng không cho phép sao?

Cô ấy yêu đương đấy! Giỏi thì thả cô ấy ra mà đi báo cáo đi!

Loading...