Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1252

Cập nhật lúc: 2025-03-29 16:51:33
Lượt xem: 26

Kỷ Hòa đi ở phía trước, bước chân vững vàng, ung dung như đang dạo chơi trên đường lớn.

Trong khi đó, Thường Gia Ngôn và Lạc Nhiễm Nhiễm theo sát phía sau thì lại khác xa một trời một vực—hai người hệt như những chú chó xù thè lưỡi thở hồng hộc, mệt đến mức suýt ngất.

Họ liếc nhau đầy ai oán, cùng chung một suy nghĩ:

— Kỷ Hòa là ma quỷ sao?! Cô ta không biết mệt là gì à?!

Cuối cùng, khoảng sáu giờ chiều, ba người cũng tới nơi.

Dọc đường đi, họ để ý thấy một điều kỳ lạ: dường như tất cả thôn dân đều bước đi rất vội vã, vẻ mặt căng thẳng, giống như đang tất bật chuẩn bị cho một sự kiện quan trọng nào đó.

Lạc Nhiễm Nhiễm không bận tâm nhiều, lập tức dựa theo trí nhớ tìm đến nhà Bạch Hà.

Cô gõ cửa dồn dập, giọng sốt ruột:

"Mau mở cửa! Bạch Hà, cậu có ở nhà không?!"

Trên đường đến đây, cô đã cố gắng liên lạc với Bạch Hà rất nhiều lần, nhưng bên kia vẫn không bắt máy.

Bây giờ, cửa nhà cũng đóng im ỉm, không một tiếng động.

Trong lòng Lạc Nhiễm Nhiễm chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Liên tưởng đến chuyện lần trước cô và Hạ Ngọc bị đám thôn dân bắt cóc, tim cô bỗng chốc thắt lại.

— Không lẽ Bạch Hà cũng gặp chuyện rồi sao?!

Ngay khi cô sắp hoảng loạn đến mức bật khóc, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.

Bạch Hà xuất hiện, trên gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc:

"... Lạc Nhiễm Nhiễm? Sao lại là cậu?"

Lạc Nhiễm Nhiễm lập tức chất vấn:

"Tớ còn định hỏi cậu đây! Tớ cứ tưởng cậu và Hạ Ngọc đã đi từ lâu rồi, sao hai người lại rời đi mà không nói một lời? Đi rồi cũng không báo cho tớ một tiếng!"

Bạch Hà khẽ nhíu mày: "Tớ..."

Lạc Nhiễm Nhiễm không để cô ấy nói hết câu, vội vã tiếp lời:

"Chúng tớ không phải tự ý rời đi, mà bị người trong thôn bắt cóc! Tớ không biết họ định làm gì bọn tớ, nhưng cuối cùng tớ được thả đi, còn Hạ Ngọc thì vẫn ở trong tay bọn họ!"

Cô nắm lấy tay Bạch Hà, gần như cầu xin:

"Bạch Hà, cậu có biết ai đã bắt cóc Hạ Ngọc không? Mau cứu cô ấy đi! Nếu không sẽ quá muộn mất!"

Nghe vậy, Bạch Hà thoáng sững người.

Cô chớp mắt, vẻ mặt vừa khó tin vừa nghi hoặc:

"... Bắt cóc?"

Sau một lúc im lặng, cô cười khẽ, lắc đầu nói:

"Lạc Nhiễm Nhiễm, cậu đang đùa sao? Quan hệ giữa hàng xóm chỗ tớ rất tốt, họ toàn là những chú bác đã nhìn tớ lớn lên. Sao có thể có chuyện bắt cóc xảy ra được?"

Thấy Bạch Hà không tin, Lạc Nhiễm Nhiễm lập tức nổi giận:

"Tớ có lý do gì để lừa cậu chứ?! Tớ nói đều là sự thật! Nếu chúng ta không cứu Hạ Ngọc ngay bây giờ, nhỡ cô ấy gặp chuyện thì phải làm sao?!"

Nhưng Bạch Hà vẫn không lay chuyển:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Bây giờ tớ không có thời gian nghe cậu nói linh tinh."

Cô lùi lại một bước, ánh mắt trầm xuống.

"Hơn nữa, tớ tin tưởng hàng xóm của mình. Cho dù có chuyện gì xảy ra, họ cũng không cố ý làm hại Hạ Ngọc đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1252.html.]

Cô quay đầu nhìn ra ngoài, giọng điệu cứng rắn:

"Chuyện này để sau hẵng nói. Bây giờ, tớ phải đi tham gia lễ tế ngài Thần Quạ. Mấy người cũng phải đi cùng."

Thường Gia Ngôn hơi nheo mắt:

"Cả chúng tôi cũng phải tham gia?"

"Đúng vậy."

Bạch Hà lúc này mới nhìn sang Thường Gia Ngôn và Kỷ Hòa.

Ánh mắt cô ấy lướt qua Thường Gia Ngôn rất nhanh, nhưng khi dừng lại trên người Kỷ Hòa thì thoáng kéo dài thêm vài giây.

Cuối cùng, cô bình thản nói:

"Lễ tế ngài Thần Quạ diễn ra nửa năm một lần. Đây là quy tắc của thôn Nha Thần, tất cả thôn dân đều phải tham gia, dù trời có sập cũng không thể vi phạm."

Thường Gia Ngôn trầm giọng hỏi:

"Nếu không tham gia thì sẽ thế nào?"

Bạch Hà nhàn nhạt đáp, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào:

"Thì tất cả mọi người phải nhận lấy cái chết."

Ánh mắt cô ấy thoáng lóe lên một tia lạnh lẽo.

Lạc Nhiễm Nhiễm bất giác rùng mình.

Đây... thật sự là Bạch Hà mà cô quen biết sao?

Bạch Hà mà cô nhớ rõ vốn là một người dịu dàng, hiền lành, dễ gần... Nhưng giờ phút này, người trước mặt cô lại xa lạ đến đáng sợ.

Không ai nói gì thêm.

Bạch Hà quay lưng, thản nhiên nói:

"Chuyện gì cũng chờ sau lễ tế rồi hẵng nói. Bây giờ, đi thôi."

Nói xong, cô không thèm ngoảnh lại mà rời đi ngay lập tức.

Ba người Kỷ Hòa nhìn nhau.

Không trách được lúc nãy trên đường đi, họ thấy thôn dân ai nấy đều vội vã—hóa ra tất cả đều đang chuẩn bị cho lễ tế này.

Thường Gia Ngôn do dự hỏi:

"Chúng ta thật sự phải đi sao?"

Lạc Nhiễm Nhiễm gật đầu cái rụp:

"Đương nhiên phải đi! Còn phải trông cậy vào Bạch Hà giúp tìm Hạ Ngọc, nếu làm cô ấy giận, chúng ta sẽ mất manh mối cuối cùng mất!"

Thường Gia Ngôn im lặng, sau đó nhìn sang Kỷ Hòa.

Kỷ Hòa suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu:

"Đi thôi."

Thấy cô đồng ý, ba người lập tức theo sau Bạch Hà.

Lễ tế ngài Thần Quạ được tổ chức tại một ngôi đền trong thôn, nơi thờ phụng ngài Thần Quạ.

Từ bên ngoài nhìn vào, có thể thấy giữa chính điện đặt một pho tượng quạ đen khổng lồ.

Con quạ đứng thẳng, đôi cánh cụp xuống, toàn thân đen kịt.

Đặc biệt là cái mỏ dài nhọn hoắt, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ngọn đèn lờ mờ, tựa như không còn là một pho tượng vô tri mà có linh hồn của riêng nó...

Loading...