Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1248
Cập nhật lúc: 2025-03-29 16:46:59
Lượt xem: 24
Lạc Nhiễm Nhiễm cũng sững sờ.
Cô im lặng mất một lúc lâu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, giật mình vỗ trán:
"A! Đợi một chút, tôi biết rồi… Có lẽ tôi nhớ nhầm ngày sinh của Hạ Ngọc! Cô ấy đi học muộn một năm, vậy chắc hẳn phải lớn hơn tôi một tuổi!"
Kỷ Hòa, Thường Toàn, Thường Gia Ngôn: "..."
Cô gái này… thật sự quá vô tư!
Nhận được ngày sinh chính xác và ảnh chụp của Hạ Ngọc, Kỷ Hòa nhìn lướt qua, thản nhiên nói:
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
"Cô yên tâm, Hạ Ngọc vẫn chưa chết."
"Thật sao?!" Lạc Nhiễm Nhiễm vui sướng đến mức suýt bật khóc.
"Vậy chúng ta mau đi cứu cô ấy đi! Tôi có thể đi cùng mọi người! Tôi từng đến đó một lần, chắc chắn sẽ quen đường hơn!"
Cô vốn đã nhờ Hiệp hội Đạo giáo giúp đỡ, thù lao và nhiệm vụ lần này cũng đứng dưới danh nghĩa của Hiệp hội.
Thường Toàn trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi nói:
"Nhưng gần đây tôi còn vài việc quan trọng cần xử lý, e rằng không thể tự mình đi một chuyến…"
Ông quay sang Kỷ Hòa, ánh mắt đầy chờ mong.
"Không biết đại sư Kỷ Hòa có tiện giúp một tay không? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Hiệp hội Đạo giáo nhất định sẽ hậu tạ xứng đáng."
Vừa nói, ông vừa giơ ngón tay ra dấu một con số với Kỷ Hòa.
Kỷ Hòa nhìn thoáng qua, khóe môi hơi cong lên.
Ừm… Cảm giác Hiệp hội Đạo giáo ra tay hào phóng hơn hẳn Cục Điều tra các Hiện tượng Siêu nhiên.
Dù vậy, tiền bạc đối với cô chỉ là thứ yếu. Điều khiến cô hứng thú hơn chính là bí mật ẩn giấu sau ngôi làng này.
Thôn Nha Thần – nơi có thể tạo ra một loại tà cổ đã thất truyền hàng trăm năm, chắc chắn không phải là một nơi bình thường.
Ánh mắt cô quét qua độc vật đang giãy giụa yếu ớt trong lọ, đáy mắt lóe lên một tia hứng thú khó hiểu.
Tâm trạng hiện tại của cô chẳng khác nào một kiếm khách giang hồ, dù đã xưng bá thiên hạ nhưng lại cảm thấy nhàm chán. Nếu nghe nói ở đâu có cao thủ xuất hiện, chắc chắn sẽ không nhịn được mà muốn vung kiếm thỉnh giáo một phen.
Đây có lẽ chính là sự đồng cảm giữa những người đứng trên đỉnh cao!
Cuối cùng, Kỷ Hòa gật đầu đồng ý.
Thường Toàn cười hài lòng, sau đó không quên nhìn sang cậu thanh niên vẫn đang đứng bên cạnh bàng quan.
"Thằng nhóc này, mày cũng đừng rảnh rỗi nữa. Mau đi theo đại sư Kỷ Hòa mở mang tầm mắt đi!"
Thường Gia Ngôn: "???"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1248.html.]
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Thấy cậu ngơ ngác không phản ứng, Thường Toàn lập tức nổi giận, lớn tiếng quát:
"Suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào chơi bời! Nghỉ hè thì sao? Buổi sáng ngủ đến tận trưa, dậy rồi lại ôm điện thoại không rời, bảo mày học bùa chú thì thuộc được bao nhiêu cái? Đến lúc gặp quỷ rồi, mày có đánh lại không?"
"Mày có biết thiên phú của mày tốt đến thế nào không?! Đúng là lãng phí!"
Thường Gia Ngôn: "..."
Anh thề, mình không lười đến mức đó đâu!
Có ai nghỉ hè mà không ngủ nướng với chơi điện thoại chứ?!
Nhưng Thường Toàn không có ý định buông tha, tiếp tục mắng tới tấp:
"Đi ngay cho tao! Mày tưởng ai cũng có tư cách đi theo đại sư Kỷ Hòa xử lý vụ án sao? Đồ có mắt không nhìn thấy Thái Sơn! Đến lúc đó đừng có chỉ chăm chăm chơi điện thoại nữa, đại sư Kỷ Hòa bảo mày làm gì thì ngoan ngoãn làm theo! Phải học hỏi! Học hỏi!"
Thường Gia Ngôn: "..."
Anh còn có quyền từ chối không?
Không phải chứ…
Kỷ Hòa còn nhỏ tuổi hơn anh, nhưng nghe giọng điệu của ông nội, chẳng khác nào anh chỉ là một cái đuôi theo sau cô ấy vậy.
Thôi quên đi…
Làm cái đuôi thì làm cái đuôi!
Dù sao khi trở lại trường học, anh có thể khoe khoang với bạn bè rằng mình đã cùng Kỷ Hòa tham gia một nhiệm vụ quan trọng.
Chắc chắn cả đám sẽ ghen tị c.h.ế.t mất!
Dù gì đây cũng là Kỷ Hòa đó!
Vị trí của thôn Nha Thần vô cùng hẻo lánh, nằm sâu trong một ngọn núi thuộc thành phố K. Kỳ lạ ở chỗ, dù có tìm trên bản đồ thế nào cũng không thấy dấu vết của nó.
Tin tốt là từ thành phố S đến thành phố K có chuyến bay thẳng.
Tin xấu là… sau khi xuống máy bay, họ phải đổi hết tàu điện ngầm, xe khách rồi đến các phương tiện giao thông kỳ lạ khác. Nghe nói, thôn đó hẻo lánh đến mức ngay cả ô tô cũng không thể vào, cuộc sống vẫn còn vô cùng lạc hậu.
Lạc Nhiễm Nhiễm kể rằng, lần trước cô, Hạ Ngọc và Bạch Hà phải ngồi xe bò để vào thôn.
Kỷ Hòa nghe vậy cũng không ngạc nhiên lắm. Kiếp trước cô từng tu luyện trong núi, hoàn cảnh khổ sở thế nào cũng đã trải qua, những chuyện này đối với cô chẳng đáng gì.
Nhưng Thường Gia Ngôn thì khác.
Anh đứng sững tại chỗ, vẻ mặt không thể tin nổi.
Xe bò…?
Hóa ra thứ đó vẫn còn tồn tại sao?!