Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1247

Cập nhật lúc: 2025-03-29 16:46:11
Lượt xem: 23

Kỷ Hòa thản nhiên thu lại kim châm, nhẹ nhàng nói:

"Xong rồi."

Lạc Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên cảm thấy cổ họng mình ngứa ran, như thể có thứ gì đó đang từ từ bò lên theo thực quản…

Cô ấy cứng đờ người, cảm giác lông xù cọ xát vào thành họng khiến cô sởn cả da gà.

Ngay sau đó—

"Ọe!"

Cô ấy nôn thốc nôn tháo, và một thứ gì đó trượt khỏi miệng cô, rơi xuống đất.

Trong vũng m.á.u tươi, một sinh vật màu đen đang quằn quại. Nó to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, trên lưng có những hoa văn kỳ quái, mười chiếc chân lông lá không ngừng cào cấu, tốc độ bò nhanh đến rợn người.

Lạc Nhiễm Nhiễm tái mét mặt.

Nếu bình thường nhìn thấy gián hay nhện cô đã hét lên thất thanh, vậy mà bây giờ… Cô vừa nôn ra một con quái vật còn đáng sợ hơn thế gấp trăm lần!

"A A A A A!!!"

Cô ấy hét lên chói tai, lập tức nhảy lùi về sau mấy bước, cả người run b.ắ.n lên như bị sốc nặng.

Thứ kinh tởm này… vậy mà vẫn luôn ở trong bụng cô sao?

Trời ơi, nghĩ thôi đã muốn ngất đi rồi!

Kỷ Hòa chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi. Cô cầm kim châm, bình tĩnh đè chặt một chân của con vật, rồi ngước mắt nhìn Thường Toàn, hỏi với vẻ hoàn toàn nghiêm túc:

"Có muốn tôi tặng cho các ông không?"

Thường Toàn sững sờ.

"...?"

Kỷ Hòa giải thích bằng giọng điềm đạm, như thể đang nói về một món đồ thủ công tinh xảo:

"Luyện chế ra thứ này không dễ. Ít nhất phải bắt hơn một trăm con có độc tố mạnh nhất, nhốt chúng vào bình để chúng tự g.i.ế.c hại lẫn nhau. Cuối cùng, con sống sót mạnh nhất sẽ trở thành độc vương, sau đó trải qua nhiều công đoạn luyện chế mới có thể tạo ra cổ độc."

Cô thản nhiên nhấc con vật bằng kim châm, ngắm nghía như thể đang đánh giá giá trị của nó:

"Đây là một loại cổ độc đã thất truyền, nếu có gia tộc nào chuyên nghiên cứu cổ trùng thì có thể lấy về tìm hiểu. Dù sao cũng khá hiếm đấy."

Thường Toàn im lặng một lúc lâu rồi nghiêm túc lắc đầu:

"Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của đại sư Kỷ Hòa."

Đùa chắc?

Có ai bình tĩnh như cô ấy không?!

Những người khác chỉ nhìn lướt qua đã dựng tóc gáy, còn cô lại có thể cầm nó lên mà trò chuyện một cách bình thản thế này?

Còn nghiên cứu nữa…

Có những thứ bị thất truyền là có lý do của nó đấy!

Thấy Thường Toàn từ chối, Kỷ Hòa cũng không cưỡng ép. Cô gật đầu, thản nhiên nói:

"Vậy thôi."

Giọng điệu có chút tiếc nuối.

Thường Toàn: "..."

Ông cảm giác mình vừa bỏ lỡ một món đồ quý giá trong mắt cô vậy… Nhưng thôi, ông thà không nhận cái thứ này còn hơn!

Không ai muốn giữ lại sinh vật quái dị đó, Kỷ Hòa liền dùng kim châm đ.â.m thẳng vào một điểm trí mạng.

"Phập."

Con cổ trùng co giật một cái rồi bất động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1247.html.]

Xong xuôi, Kỷ Hòa rũ mắt nhìn Lạc Nhiễm Nhiễm, giọng điềm nhiên:

"Bây giờ, có thể nói chi tiết hơn rồi chứ?"

Lạc Nhiễm Nhiễm vẫn chưa hết hoảng loạn, nhưng nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm của Hạ Ngọc, cô vội vàng gật đầu lia lịa.

"Được rồi! Được rồi!"

Cô ấy hít sâu, ổn định lại tâm trạng rồi nói tiếp:

"Nơi đó gọi là thôn Nha Thần, lát nữa tôi sẽ ghi địa chỉ cho các cô… Còn về những chuyện khác…"

Cô nhíu mày, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra.

"Trong những ngày chúng tôi ở thôn Nha Thần, dường như người dân nơi đó đang chuẩn bị một nghi lễ gì đó.

Tôi không biết chính xác họ đang làm gì, nhưng tôi nghe họ liên tục nhắc đến mấy thứ như… Ngài Thần Quạ, dịch bệnh, vật tế…"

Không khí trong phòng bỗng nhiên trùng xuống.

Thường Gia Ngôn đứng bên cạnh, không nhịn được hỏi:

"Chỉ có vậy thôi sao? Vậy cô có biết tại sao họ bắt cóc cô, và tại sao cuối cùng lại chỉ thả riêng cô ra không?"

Lạc Nhiễm Nhiễm lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi:

"Tôi… tôi không biết."

Cô ấy thật sự may mắn khi có thể sống sót trở về.

Nhưng còn Hạ Ngọc…

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Hu hu hu… Hạ Ngọc… Hạ Ngọc của tôi… Cô ấy sẽ không c.h.ế.t chứ?"

Thường Toàn và Thường Gia Ngôn lặng lẽ nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Không ai muốn nói thẳng ra, nhưng cảm giác rằng Hạ Ngọc lần này… e là lành ít dữ nhiều.

Bỗng nhiên, Kỷ Hòa hỏi:

"Cô có biết bát tự của Hạ Ngọc không?"

Lạc Nhiễm Nhiễm ngẩn người, nhưng rất nhanh liền đáp:

"Tôi không nhớ rõ giờ sinh, nhưng tôi biết ngày tháng năm sinh của cô ấy."

"Được rồi."

Kỷ Hòa khẽ gật đầu, nhắm mắt, bấm tay tính toán.

Không khí trong phòng chùng xuống, chỉ còn tiếng hít thở của mọi người.

Một lát sau, lông mày Kỷ Hòa chợt nhíu lại.

Thấy thế, Lạc Nhiễm Nhiễm lập tức hoảng sợ, vội vàng hỏi:

"Chị Kỷ Hòa! Sao vậy? Có phải… có phải Hạ Ngọc đã gặp chuyện gì không?"

Nói rồi, mắt cô ấy đỏ hoe, giọng run run.

Kỷ Hòa mở mắt, bình thản nhìn cô:

"Hạ Ngọc… là con trai sao?"

Lạc Nhiễm Nhiễm ngẩn người.

"Sao có thể? Hạ Ngọc là bạn cùng phòng của tôi, là con gái đàng hoàng đấy!"

"Nhưng theo tính toán của tôi, cô ấy là con trai."

Thường Gia Ngôn đứng bên cạnh tròn mắt:

"Chẳng lẽ… nam giả nữ?"

Loading...