Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1241

Cập nhật lúc: 2025-03-29 16:39:47
Lượt xem: 26

Kỷ Hòa nghiêm mặt, ánh mắt đầy nghi hoặc, cô chậm rãi hỏi:

"Cậu ghét mẹ mình lắm à? Sao lại muốn nói như vậy với bà ấy?"

Nghe vậy, sắc mặt Đới Phàm tối sầm lại, giọng nói tràn đầy căm hận:

"Đương nhiên rồi! Vì bà ta không xứng làm mẹ!"

Cậu ấy hít sâu một hơi, dường như đang cố gắng kìm nén cảm xúc, rồi gằn giọng tiếp tục:

"Chủ kênh, chị đừng vội đánh giá tôi cay nghiệt. Tôi kể xong, chị sẽ hiểu...

Từ khi tôi có ký ức đến bây giờ, mẹ tôi chưa từng tham gia một buổi họp phụ huynh nào. Ngay cả việc đưa tôi ra ngoài chơi một lần bà ấy cũng chưa làm!

Suốt mười tám năm, đừng nói đến việc đi du lịch hay dạo phố, ngay cả dẫn tôi ra công viên gần nhà bà ấy cũng chưa từng!

Mỗi lần tôi nhớ bà ấy đến phát điên, chủ động gọi điện trước, nhưng mười lần thì đến chín lần không ai bắt máy. Cứ như thể tôi không phải con ruột của bà ấy vậy!"

Nói đến đây, Đới Phàm cười nhạt, nụ cười mang theo sự giễu cợt lẫn chua xót:

"Chị nghĩ xem, bà ấy là tài phiệt hay nguyên thủ quốc gia chắc? Bận rộn đến mức cả năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì hết ba trăm sáu mươi tư ngày không thấy mặt!

Thế giới này có ai làm mẹ như vậy không? Không chỉ không xứng làm mẹ, ngay cả tư cách làm vợ bà ấy cũng không có!

Từ nhỏ đến lớn, người ở bên cạnh tôi chỉ có bố. Thậm chí tôi còn không nhớ mẹ mình trông như thế nào!"

Lúc này, tâm trạng Đới Phàm đã hoàn toàn mất kiểm soát. Cậu ấy càng nói càng tức giận, giọng điệu tràn đầy phẫn uất.

Rõ ràng, nỗi hận trong lòng cậu đã tích tụ suốt bao nhiêu năm qua.

Kỷ Hòa lặng lẽ lắng nghe. Những gì cậu ấy kể không khỏi khiến cô cảm thấy xót xa.

Một người mẹ như vậy, quả thực không đáng làm mẹ.

Nhưng bản năng nghề nghiệp khiến cô không thể không suy nghĩ sâu hơn.

Kỷ Hòa bất giác bấm đốt ngón tay tính toán theo thói quen.

Càng tính, trong lòng cô càng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Lông mày cô nhíu chặt lại.

Một lúc lâu sau, cô trầm giọng nói:

"Có chuyện này, tôi nghĩ cậu nên biết."

Đới Phàm thoáng khựng lại, dù vẫn còn tức giận nhưng giọng điệu đã bình tĩnh hơn đôi chút:

"Chuyện gì thế?"

Dù sao Kỷ Hòa cũng là một streamer mà cậu rất tôn trọng.

Cô nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi hỏi:

"Cậu có biết mẹ mình làm nghề gì không?"

Đới Phàm bật cười, nụ cười đầy khinh thường:

"Không biết! Bà ấy chưa từng nói rõ, suốt ngày chỉ lấy lý do 'công ty bận' để qua loa cho xong.

Tôi thấy người giàu nhất thế giới cũng không bận như bà ấy!

Nhưng mà tôi cũng chẳng quan tâm. Dù bà ấy có làm gì, cũng không liên quan đến tôi."

Lần này, giọng nói của Kỷ Hòa vô cùng nghiêm túc:

"Mẹ cậu có thể không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, nhưng bà ấy là một người vô cùng vĩ đại.

Bởi vì bà ấy… là một cảnh sát nằm vùng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1241.html.]

Những lời này vang lên như một tiếng sấm giữa trời quang.

Đới Phàm sững sờ.

Mắt cậu mở lớn, đôi môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Kỷ Hòa tiếp tục:

"Có những tổ chức tội phạm vô cùng nham hiểm và tàn ác. Vì thế lực của bọn chúng quá lớn, lại hoạt động vô cùng tinh vi, nên không thể bắt gọn trong một lần.

Để thu thập bằng chứng, cảnh sát buộc phải cử người thâm nhập vào nội bộ chúng.

Những cảnh sát nằm vùng như mẹ cậu, họ không hề có một cuộc sống như trong phim ảnh. Không vẻ vang, không kịch tính, mà chỉ có nguy hiểm cận kề từng giây từng phút."

Cô ngừng lại một chút, giọng nói dần trầm xuống:

"Những kẻ xấu đó không có giới hạn. Nếu phát hiện ra một cảnh sát nằm vùng, chúng sẽ trả thù một cách tàn nhẫn.

Có những cảnh sát đã bị g.i.ế.c một cách dã man sau khi bị lộ thân phận.

Nhưng đáng sợ hơn, không chỉ họ, mà cả gia đình họ cũng bị liên lụy.

Đã từng có một cảnh sát nằm vùng vô tình để lộ mặt vợ và con gái mình…

Chỉ vì một khoảnh khắc sơ suất đó, cả gia đình anh ấy bị g.i.ế.c sạch."

Những tin tức tương tự không hề ít.

Thậm chí, có những chuyện còn tàn khốc hơn cả những gì báo chí đưa tin.

Và mẹ của Đới Phàm, chính là một người như thế.

Suốt mười tám năm qua, bà ấy không thể thực hiện trách nhiệm của một người mẹ…

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Không phải vì bà ấy không muốn.

Mà là vì—bà ấy không dám.

Nếu bà ấy xuất hiện trước mặt con trai, nếu bà ấy để con trai sống dưới ánh mắt của mình…

Thì chính tay bà ấy đã kéo con trai vào nguy hiểm.

"Nếu nhiệm vụ của mẹ cậu thất bại," Kỷ Hòa chậm rãi nói, "thì người đầu tiên bị tổ chức kia g.i.ế.c chết, chính là cậu."

Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề đến nghẹt thở.

Đới Phàm hoàn toàn cứng đờ.

Cậu không nói được lời nào.

Chưa bao giờ cậu nghĩ đến một khả năng như vậy.

Cậu vẫn luôn cho rằng mẹ cậu không cần cậu, không thương cậu, không thèm quan tâm cậu.

Nhưng bây giờ…

Mọi thứ đảo lộn hoàn toàn.

Kỷ Hòa khẽ thở dài, cô nhẹ giọng nói:

"Mẹ cậu có thể không phải là một người mẹ tốt.

Nhưng bà ấy chắc chắn là một cảnh sát đáng kính."

Trong bóng tối, một người mẹ đã hy sinh tất cả, lặng lẽ bảo vệ con trai mình…

Dù cho con trai bà ấy… chưa từng hiểu được.

Loading...