Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1237

Cập nhật lúc: 2025-03-29 16:34:19
Lượt xem: 17

Khi một ngôi mộ mới được chôn đè lên một ngôi mộ cũ, dù là gia đình của người đã khuất trước hay sau, cả hai bên đều sẽ phải gánh chịu hậu quả vô cùng nặng nề.

Diệu Thúy Giác bỗng nhiên bừng tỉnh.

Thì ra là vậy… Chẳng trách ông ngoại không muốn được chôn cất ở đây.

Một khi đặt mộ phần ở nơi này, thế hệ sau sẽ gặp vô số tai họa, vận mệnh lụn bại, thậm chí có thể phải sống cảnh đầu đường xó chợ.

Thực chất, ông ngoại chỉ đang lo nghĩ cho anh và con cháu sau này mà thôi…

Diệu Thúy Giác lẩm bẩm: "Xem ra thầy phong thủy kia cũng có chút bản lĩnh, nhưng vẫn chưa đủ. Nhìn ra được phong thủy nơi này tốt, nhưng lại không thấy được tác dụng ngược của nó."

Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nếu vậy, chỉ cần chọn một khu mộ khác phù hợp là được nhỉ?"

Trong lòng anh không còn ý định tìm một thầy phong thủy khác để chọn lại chỗ chôn cất nữa. Dù sao, trước mặt anh bây giờ chẳng phải đã có một người giỏi nhất rồi sao?

Anh định mở miệng hỏi Kỷ Hòa về vị trí đặt mộ phù hợp hơn, nhưng Kỷ Hòa lại đột nhiên lên tiếng:

"Cho dù có chọn được mộ phần tốt đến đâu, e rằng ông ngoại của anh cũng vẫn không yên tâm để đi đầu thai."

Diệu Thúy Giác giật mình: "Hả? Tại sao lại thế?"

Kỷ Hòa nhẹ giọng, nhưng lời nói lại khiến tim anh chấn động dữ dội:

"Cái c.h.ế.t của ông ngoại anh… có điều kỳ lạ."

Diệu Thúy Giác kinh ngạc tột độ: "!!!"

Sao có thể chứ?

Ông ngoại anh mất vì một cơn đau tim. Lúc bệnh phát tác, do không kịp uống thuốc nên mới không qua khỏi.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Vậy mà bây giờ Kỷ Hòa lại nói rằng cái c.h.ế.t đó có điều đáng ngờ sao?

Đúng lúc này, Kỷ Hòa lại hỏi một câu dường như chẳng hề liên quan:

"Anh mang họ mẹ đúng không?"

Diệu Thúy Giác thoáng sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy. Bố tôi là con rể ở rể trong nhà ông ngoại. Nhưng khi tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi qua đời sau khi sinh tôi. Tôi không có nhiều ấn tượng với mẹ, từ bé đến lớn, người gần gũi với tôi nhất chính là ông ngoại."

Nói đến đây, anh như chợt nhớ ra điều gì đó, cẩn trọng hỏi: "Cô Kỷ Hòa, cô nói cái c.h.ế.t của ông ngoại tôi có điểm kỳ lạ. Vậy chẳng lẽ ông ngoại tôi không phải mất vì bệnh tim sao?"

Kỷ Hòa chậm rãi nói: "Đúng là ông ấy c.h.ế.t vì đau tim. Nhưng nếu có thuốc kịp thời, ông ấy đáng lẽ không chết."

Diệu Thúy Giác chấn động: "Ý cô là sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1237.html.]

Kỷ Hòa bình thản nhìn anh: "Anh không thấy kỳ lạ sao? Một người biết rõ mình có bệnh tim, có thể phát tác bất cứ lúc nào, sao lại không mang theo thuốc bên mình?"

Diệu Thúy Giác theo bản năng đáp: "Ông ngoại tôi có mang theo thuốc, nhưng đúng lúc đó lại hết thuốc..."

Nói đến đây, anh bỗng nghẹn lại.

Khoảnh khắc ấy, một suy nghĩ ớn lạnh xuyên thẳng qua đầu óc anh.

Một người bị bệnh tim mãn tính, lúc nào cũng có thể phát bệnh, sao có thể để thuốc của mình hết sạch chứ? Hết thuốc thì phải thay lọ mới ngay lập tức, đó là nguyên tắc sống còn.

Vậy mà ông ngoại anh… lại không làm thế sao?

Kỷ Hòa nhìn biểu cảm biến đổi liên tục trên gương mặt anh, nhẹ giọng kết luận:

"Chính vì vậy, tôi mới nói cái c.h.ế.t của ông ấy có điều đáng ngờ. Khả năng lớn nhất chính là… khi ông ấy lên cơn đau tim, có người đã cố tình lấy mất thuốc."

Lời này như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến Diệu Thúy Giác lập tức nổi giận:

"Là ai?! Ai lại muốn ông ngoại tôi chết?!"

Giọng anh vô thức cao vút lên vì phẫn nộ.

Bên ngoài màn hình điện thoại, một đám người đang vây quanh quan tài ông ngoại anh đều giật mình quay lại nhìn.

Ngay cả bố anh—Tiết Liên—cũng bước đến gần, nhíu mày hỏi: "Tiểu Chiến, sao con lại kích động như vậy?"

Nhìn thấy bố mình, Diệu Thúy Giác cố gắng hạ giọng: "Bố, không phải việc hạ táng của ông ngoại có vấn đề sao? Con đã tìm một chủ kênh bói toán, muốn xem thử rốt cuộc có chuyện gì. Nhưng chủ kênh nói với con rằng cái c.h.ế.t của ông ngoại có điều kỳ quái."

Tiết Liên thoáng chần chừ, sau đó hỏi lại: "Kỳ quái ở chỗ nào?"

Lúc này, giọng nói của Kỷ Hòa vang lên từ điện thoại, từng câu từng chữ đều sắc bén đến đáng sợ:

"Kỳ quái ở chỗ, ông cụ này bị người khác hại chết. Mà kẻ đứng sau chuyện này… xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Không phải là ông sao?"

Khoảnh khắc đó, cả không gian như c.h.ế.t lặng.

Diệu Thúy Giác trợn tròn mắt, gần như không tin vào tai mình.

Anh nhìn chằm chằm vào bố mình, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Những người xung quanh cũng sững sờ, đồng loạt quay sang nhìn Tiết Liên.

Tiết Liên vốn đang đứng đó nghiêm nghị, nhưng khi nghe thấy lời buộc tội này, sắc mặt lập tức sa sầm, gắt lên:

"Chủ kênh này bị sao vậy?! Ăn nói linh tinh gì thế?! Cô cứ tùy tiện nói ra mấy lời này chẳng phải đang vu khống sao? Tôi làm sao có thể biết trước được khi nào ông cụ sẽ lên cơn đau tim?!"

Loading...