Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1201

Cập nhật lúc: 2025-03-28 22:01:46
Lượt xem: 16

Tiểu Thất bĩu môi, giọng có chút hờn dỗi: "Ôi dào! Không phải vì cậu livestream sao? Tớ chỉ muốn lên hình đẹp một chút thôi mà."

Vừa trò chuyện, nhóm năm người đã bước vào bên trong tòa nhà bệnh viện bỏ hoang.

Cánh cửa sắt cũ kỹ không hề khóa, chỉ khép hờ. Mộc Đình Đình nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa lập tức mở ra, kêu lên một tiếng kẽo kẹt chói tai.

Bên trong hành lang tối om, không có lấy một tia sáng, không khí nồng nặc một mùi hăng hắc khó chịu, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Dù đã bị bỏ hoang suốt nhiều năm, nơi này vẫn phảng phất mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, lẫn trong đó là mùi ẩm mốc, cũ kỹ, như thể còn vương lại dấu vết của quá khứ kinh hoàng.

Gió lạnh rít qua những khung cửa sổ vỡ, thổi tung những tấm rèm mục nát, mang theo hơi lạnh khiến da đầu tê dại. Dưới chân, nền nhà gỗ mục rữa phát ra tiếng cót két theo từng bước chân nặng nề.

Tiểu Thất nhăn mày, than vãn: "Bẩn quá đi mất!"

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy lớp bụi dày đặc phủ kín sàn nhà, bám đầy trên các dãy hành lang và kệ tủ. Những mạng nhện chằng chịt giăng kín khắp nơi, tựa như đã bao trùm lên mọi ngóc ngách của thời gian.

Cô bực bội thở dài: "Lẽ ra tớ nên mang khẩu trang mới phải!"

Mộc Đình Đình cười nhạt: "Bẩn là chuyện bình thường thôi, dù gì nơi này cũng bị bỏ hoang nhiều năm rồi, chẳng ai lui tới cả."

Không có đèn điện, năm người đành lấy đèn pin từ trong túi ra, ánh sáng yếu ớt hắt lên những bức tường bong tróc, miễn cưỡng soi rõ một phần không gian u ám.

Mộc Đình Đình ra hiệu cho Ngụy Nam cầm máy quay, sau đó dẫn mọi người đi dọc theo hành lang, lần lượt khám phá từng căn phòng.

"Căn phòng này khá rộng..." Cô chiếu đèn pin quét qua bốn phía, ánh mắt bỗng dừng lại ở một cái hố lõm giữa nền nhà. "Tớ cảm giác đây là nơi trước kia dùng để ném xác."

Cô ngồi xổm xuống, đưa đèn pin rọi vào bên trong.

"Trên miệng hố toàn là vết m.á.u khô... Bên dưới hình như còn xương cốt gì đó. Không biết là thật hay giả."

Bình luận trong livestream lập tức bùng nổ:

"Thật! Chắc chắn là thật!"

"Streamer, nhặt một cái xương gửi bưu điện cho tôi đi!"

"Bạn trên có khẩu vị hơi mặn rồi đó =))"

"Mẹ ơi, tôi chỉ xem livestream thôi mà cũng lạnh sống lưng! Không dám tưởng tượng streamer đang trực tiếp đứng ở đó nữa..."

Trong khi Mộc Đình Đình đang diễn cho khán giả xem, những người khác cũng bận rộn khám phá.

Tả Tả cầm đèn pin, tò mò soi qua một dãy tủ kính cũ kỹ đặt sát tường. Trong những ô tủ bày vài lọ thủy tinh đã ố vàng, bên trong chứa một loại chất lỏng không rõ đã khô cạn theo thời gian.

Cô khẽ cau mày.

Nhãn dán trên những chiếc lọ này đã mờ hết, nhưng chỉ cần nghĩ đến những thí nghiệm khủng khiếp mà tên viện trưởng điên loạn từng thực hiện, Tả Tả liền cảm thấy khó chịu.

Không biết những thứ này trước kia từng đựng cái gì...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1201.html.]

Ý nghĩ đó khiến cô rùng mình. Cô vội vàng đặt lại lọ thủy tinh vào chỗ cũ, nhưng do quá vội, tay cô run lên, vô tình làm chiếc lọ trượt xuống.

"Choang!"

Âm thanh thủy tinh vỡ tan tành vang vọng trong không gian im lặng.

Tiểu Thất ở phía bên kia kệ tủ nghe thấy liền giật mình, vội nói: "Ôi trời, Tả Tả! Cậu cẩn thận chút đi chứ!"

"Tớ không cố ý mà..." Tả Tả lẩm bẩm, nuốt khan một cái.

Không muốn ở lại một mình trong góc tối thêm giây nào nữa, cô lập tức xoay người đi tìm Tiểu Thất.

Nhưng vì quá vội vàng, cô đ.â.m sầm vào một kệ tủ.

"Rầm!"

Tiếng va chạm vang lên.

Ngay khoảnh khắc đó—

Một t.h.i t.h.ể cháy đen từ trên cao đổ ập xuống!

Đầu lưỡi thè ra, m.á.u đỏ rỉ từng giọt, treo lơ lửng ngay trước mặt cô!

Ánh sáng từ đèn pin chiếu lên gương mặt quắt queo, méo mó của nó, đôi mắt trống rỗng như đang nhìn thẳng vào cô!

Màn hình livestream của Tả Tả lập tức hỗn loạn, khán giả la hét trong phần bình luận:

"Mẹ kiếp! Tôi bị dọa c.h.ế.t khiếp rồi!"

"Thật sự có ma!!! SOS!!!"

"Thi thể này... có cử động không? Nếu nó cử động thì tôi xỉu ngay tại chỗ mất!"

Tả Tả hoảng loạn lùi về sau hai bước, mặt mũi trắng bệch, lắp bắp hét lên: "Cứu... cứu với! Đây là cái gì vậy?!"

Bốn người còn lại nghe tiếng hét thảm thiết liền hoảng hốt chạy tới.

Mộc Đình Đình nhìn thoáng qua, sau đó bật cười, che miệng trêu chọc: "Ha ha ha, nhìn cậu sợ chưa kìa! Đây chỉ là một đạo cụ thôi mà."

"Đạo cụ?"

Tả Tả nửa tin nửa ngờ. Nhưng thấy có đông người ở đây, cô cũng lấy thêm can đảm, rụt rè vươn tay chọc vào "thi thể".

Quả nhiên, nó không hề cử động.

Cảm giác cứng ngắc dưới tay khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Là đạo cụ thật.

Loading...