Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1189
Cập nhật lúc: 2025-03-28 00:32:49
Lượt xem: 9
Bà lão nheo mắt nhìn Tống Chiêu Đệ, ánh mắt hiền từ đầy quan tâm. Bà không nhận ra hốc mắt đỏ hoe của cô ta, chỉ dịu dàng hỏi:
"Cô bé, cháu sống một mình à? Có phải cãi nhau với gia đình không?"
Tống Chiêu Đệ khẽ mím môi, giọng nói nhẹ bẫng nhưng như lưỡi d.a.o sắc lạnh cắt qua không khí:
"Cháu không có người nhà. Cháu là trẻ mồ côi."
Bà lão hơi sững lại, rồi thở dài:
"Không có người nhà à... Bà cũng vậy. Ngày trước, bà từng có một đứa con gái, nhưng nó mất vì tai nạn xe lúc mới ba tuổi. Từ đó đến giờ, bà vẫn sống một mình."
Bà nhìn cô, ánh mắt chan chứa nỗi niềm:
"Hôm nay gặp cháu, bà có cảm giác như gặp lại con gái mình vậy."
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Tống Chiêu Đệ hơi cúi đầu, không nói gì.
Bà lão mỉm cười hiền hậu, đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô:
"Cô bé à, sau này cháu có thể thường xuyên đến đây ăn cơm với bà không? Nhìn thấy cháu, bà thấy rất vui."
Tống Chiêu Đệ im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng đáp:
"Vâng."
Chỉ một câu nói đơn giản ấy, nhưng lại kéo cô ta ra khỏi vực thẳm của sự suy sụp.
Kể từ ngày đó, vì một bữa cơm giản dị của bà lão, Tống Chiêu Đệ vứt bỏ thuốc lá, rượu bia, cũng vứt bỏ cả sự u ám đang bao trùm lấy cuộc đời mình.
Những ngày rảnh rỗi, cô ta thường đến nhà bà lão, giúp bà nấu ăn, dọn dẹp.
Trong mắt bà lão, cô là một cô gái hiền lành và đơn giản.
Nhưng thực ra, đằng sau sự dịu dàng ấy, vẫn còn một ngọn lửa hận thù âm ỉ cháy.
Tống Chiêu Đệ chưa từng quên những gì nhà họ Tống đã làm với mình.
Cô ta thề, mình sẽ sống tốt hơn bất kỳ ai trong nhà họ. Cô ta muốn tận mắt chứng kiến họ từng bước suy tàn.
Không có truyền thừa của Bạch tiên? Không sao.
Tống Chiêu Đệ tự nghiên cứu huyền học.
Nếu như Bạch tiên giỏi về y thuật, thì cô ta không chỉ giỏi mỗi y thuật.
Để kiếm thật nhiều tiền, cô ta sẵn sàng làm mọi việc: dạy trận pháp hút vận cho Thượng Quan Hành, cho Lưu Hạo Thần dùng mê hồn hương, thậm chí chế tạo app chỉnh sửa nhan sắc.
Tiền cô ta kiếm được, còn nhiều hơn cả số tiền Tống Duệ dựa vào Bạch tiên để kiếm ra.
Cô ta đã thắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1189.html.]
Nhưng không hiểu sao, chiến thắng này lại chẳng khiến cô ta cảm thấy vui vẻ như cô ta từng tưởng tượng.
Dù vậy, Tống Chiêu Đệ vẫn luôn dõi theo từng động thái của nhà họ Tống.
Khi đã nắm vững thuật huyền học, cô ta bắt đầu tính toán đến vận mệnh của họ.
Người tu đạo có thể che giấu số mệnh, không dễ dàng để người khác tính ra. Nhưng nếu không tính đến Bạch tiên, thì từ trên xuống dưới nhà họ Tống chỉ là những con người bình thường.
Kết quả tính toán khiến cô ta bật cười.
Một nụ cười lạnh lẽo, đầy châm biếm.
Cô ta từng nói rằng muốn tận mắt thấy nhà họ Tống suy tàn, khi đó chỉ là một câu nói đầy căm phẫn.
Nhưng bây giờ, cô ta biết điều đó thực sự sẽ xảy ra.
Cô ta không có ý định ra tay đẩy họ xuống vực sâu. Nhưng cô ta muốn đứng bên lề, lặng lẽ chứng kiến.
Chiếc hoa tai bạc hình chữ thập lấp lánh trên tai trái của cô ta.
Đó là món quà mà bố mẹ tặng trước sinh nhật mười tám tuổi của cô ta.
Cô ta từng do dự không biết có nên vứt nó đi hay không, nhưng cuối cùng vẫn giữ lại.
Đó là thứ cuối cùng cô ta còn lưu giữ về nhà họ Tống.
Nhưng không ngờ, chính chi tiết nhỏ ấy lại khiến cô ta thất bại.
Tống Chiêu Đệ cười nhạt, không biết là đang giễu cợt nhà họ Tống hay giễu cợt chính mình.
Ánh mắt cô ta chuyển sang người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Giọng nói lạnh như băng, nhẹ nhàng vang lên:
"Bố à, thật ra con biết nguyên nhân khiến bố hôn mê. Con cũng có thể cứu bố... nhưng con sẽ không làm vậy. Con muốn tận mắt nhìn bố mãi mãi nằm trên giường này. Đứa con trai mà bố tự hào nhất không cứu được bố, thì con cũng chẳng cần phải cứu bố làm gì."
Tám năm trước, ông ta có thể nhẫn tâm vứt bỏ cô.
Tám năm sau, cô ta cũng tuyệt đối không mềm lòng.
Ngay lúc đó, tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
Tống Duệ và mẹ lao vào phòng, hơi thở gấp gáp.
Mẹ Tống vừa chạy vừa hét lên:
"Nhanh! Nhanh lên! Tống Chiêu Đệ, mày tránh xa bố mày ra!"
Bà ta lao đến, chỉ thẳng vào mặt cô ta, giọng run rẩy vì tức giận:
"Con khốn! Bố mày đã thành ra thế này rồi, mày còn muốn hại ông ấy nữa à?!"