Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1167
Cập nhật lúc: 2025-03-27 14:39:24
Lượt xem: 9
Bóng dáng phía trước khẽ lay động, dần dần trở nên rõ ràng hơn...
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Kiều Lê, sao vậy?"
Là Kỷ Hòa!
Cô đang đứng ngay trước mặt Kiều Lê, ánh mắt lo lắng nhìn cô.
"Kiều Lê, sao vậy? Sao đứng yên không nhúc nhích thế?"
"À... không sao."
Kiều Lê cuối cùng cũng hoàn hồn, khẽ nhếch miệng cười, nhưng nụ cười có phần gượng gạo.
"Vừa nãy tôi có cảm giác như có một cô gái mặc đồ đỏ đi theo mình... Không biết có phải ảo giác không."
Kỷ Hòa chăm chú quan sát cô một lúc rồi lắc đầu:
"Là ảo giác của cô thôi, tôi không thấy gì cả. Tình trạng của cô tệ đến mức này rồi sao?"
Mới chỉ vài ngày không gặp, không ngờ Kiều Lê lại trở nên như thế này.
Kiều Lê đưa tay xoa xoa thái dương, giọng nói lộ vẻ mệt mỏi:
"Ừ. Tôi còn nghi ngờ không biết có phải do thức đêm quá nhiều mà sinh ra ảo giác không. Có khi sắp đột tử rồi ấy chứ."
"Cô còn có tâm trạng đùa à?"
Kỷ Hòa nhíu mày, ngữ điệu mang theo chút trách móc:
"Đi thôi, chúng ta đi khám bác sĩ ngay."
Thấy Kỷ Hòa đến, trong lòng Kiều Lê cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Trên người Kỷ Hòa luôn có một loại sức mạnh kỳ lạ, khiến người khác có cảm giác an toàn.
Chỉ cần có cô ở đây, dường như mọi chuyện đều sẽ ổn.
Cả hai cùng bước đi.
Kỷ Hòa đi phía trước, còn Kiều Lê vì không khỏe nên chậm hơn một chút, dần dần tụt lại phía sau.
Cô luôn cảm thấy hôm nay Kỷ Hòa có gì đó... không ổn.
Không thể nói rõ ràng là không ổn ở đâu.
Nếu nhất định phải chỉ ra một điểm thì có lẽ là—cô ấy lạnh lùng hơn mọi khi.
Dù bề ngoài Kỷ Hòa có vẻ điềm đạm, nhưng thực chất cô là một người rất dịu dàng và tỉ mỉ, luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Thế nhưng bây giờ, khi nói chuyện với cô, Kiều Lê lại cảm thấy...
Có gì đó rất xa cách.
Giống như... đó không phải là Kỷ Hòa mà cô quen biết.
Chẳng lẽ Kỷ Hòa đã gặp phải chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Kiều Lê bất giác ngẩng đầu nhìn Kỷ Hòa, định mở miệng hỏi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô đột nhiên khựng lại.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1167.html.]
Đồng tử co rút.
Cả người lạnh toát.
Bởi vì cô vừa phát hiện ra một chuyện kinh hoàng—
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, rõ ràng cô có bóng.
Nhưng Kỷ Hòa—người đang đi trước mặt cô—
Không có.
Cả cơ thể như bị gió lạnh quét qua, sống lưng Kiều Lê cứng đờ, mồ hôi lạnh lặng lẽ thấm ra sau lưng.
Cô ta không phải Kỷ Hòa!
Vậy thì... rốt cuộc cô ta là gì?!
Như thể cảm nhận được sự thay đổi của Kiều Lê, "Kỷ Hòa" phía trước đột nhiên dừng lại.
Sau đó, cô ta chậm rãi quay đầu lại.
Nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt.
"Sao thế, Kiều Lê?"
Lý trí mách bảo Kiều Lê rằng—
Cô không thể hoảng loạn.
Không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Cô cố gắng kiềm chế cơ mặt, giữ cho biểu cảm của mình tự nhiên nhất có thể.
"À... Tôi đột nhiên nhớ ra mình quên một thứ trên xe, phải quay lại lấy."
"Thật sao?" "Kỷ Hòa" nghiêng đầu, giọng điệu có phần chậm rãi, kéo dài.
"Vậy tôi đi cùng cô."
"Không cần đâu, cô cứ đứng đây đợi tôi, tôi sẽ quay lại ngay."
Nhưng "Kỷ Hòa" dường như không hề có ý định dừng lại, mà từng bước, từng bước chậm rãi tiến về phía Kiều Lê.
"Tôi đã nói rồi mà—"
"—Tôi đi cùng cô."
Giọng nói khẽ khàng vang lên trong đêm tối.
Ngay khi những lời này rơi xuống, gương mặt "Kỷ Hòa" đột nhiên thay đổi.
Giống như một ngọn nến đang tan chảy, làn da bắt đầu bong tróc từng mảng, lộ ra thứ bên dưới.
Thịt nát lẫn m.á.u tươi.
Đôi mắt vốn dịu dàng của Kỷ Hòa, giờ đây hóa thành hai hố đen sâu hoắm, trống rỗng.
Giống như bị ai đó dùng móng tay móc ra vậy.
Không có con ngươi.
Chỉ có bóng tối vô tận.