Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh - 1125

Cập nhật lúc: 2025-03-26 14:05:47
Lượt xem: 23

Bà Tân Quả hành động rất nhanh.

Nhà hát Robin Seth là địa bàn của bà ta, từng ngóc ngách nơi này đều nằm trong lòng bàn tay. Trong chớp mắt, bóng dáng bà ta đã biến mất vào màn đêm.

Kỷ Hòa thu ánh mắt lại, sắc mặt bình tĩnh.

Nếu nghĩ rằng bà ta chỉ biết bỏ chạy, vậy thì đúng là đánh giá quá thấp người phụ nữ này rồi.

Cô suy nghĩ trong giây lát, rồi xoay người bước nhanh đến một căn phòng.

Phòng của Diệp Chi Tinh.

Không chần chừ, Kỷ Hòa nâng chân—

“Rầm!”

Cửa bị đá văng ra.

Bên trong căn phòng hỗn độn, mảnh gương vỡ vương vãi khắp nơi. Nhưng thứ khiến Kỷ Hòa chú ý nhất là—

Tấm gương lớn nhất đã bị đập nát.

Sau lớp gương vỡ, một lối đi bí mật đen ngòm lộ ra.

Kỷ Hòa nhướng mày, khẽ cười.

“Xem ra, nhóc con này cũng không phải vô dụng.”

Lối đi hẹp và tối tăm, không khí ẩm ướt đến khó chịu.

Những giọt nước đọng nhỏ tí tách xuống nền đất. Chuột cống len lén chạy vụt qua, đôi mắt nhỏ lóe lên ánh sáng đỏ quái dị trong bóng tối.

Kỷ Hòa cúi người, cẩn thận quan sát lối đi thì bỗng—

“Cô Kỷ...”

Một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng.

Kỷ Hòa quay phắt lại.

Diệp Chi Dương đứng đó, vịn vào tường, từng bước loạng choạng đi tới.

Trên mặt anh ấy vẫn còn lớp hóa trang nhợt nhạt quái dị của buổi biểu diễn. Đôi tay, đôi chân vặn vẹo như bị ai đó kéo lê suốt quãng đường dài.

Trước đây, bà Tân Quả muốn biến anh thành con rối sống, từng trói chặt anh lên giường sắt, dùng d.a.o cắt gân tay gân chân, từng chút một rút đi khả năng cử động của anh.

Dù đã được Kỷ Hòa cứu ra, nhưng anh không thể hoạt động như một người bình thường nữa.

Nhưng giọng anh—

Dù yếu ớt, nhưng kiên định đến lạ thường.

“Cô Kỷ, tôi biết đường trong lối hầm này.”

Kỷ Hòa nheo mắt.

Diệp Chi Dương tiếp tục nói:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

“Khi bị bà ta biến thành con rối, tôi vẫn còn ý thức. Bà ta đi đâu, tôi đều biết.”

Kỷ Hòa im lặng đánh giá anh một lát, rồi gật đầu:

“Được.”

Hai người lập tức tiến vào đường hầm.

Không gian tối mịt, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn pin nhỏ trong tay Kỷ Hòa chiếu rọi.

Diệp Chi Dương đi phía sau, từng bước chậm chạp nhưng chắc chắn.

Càng đi sâu, không khí càng ẩm ướt.

Đột nhiên, một tia sáng phản chiếu lóe lên trong nước đọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-thien-kim-gia-bi-duoi-khoi-hao-mon-toi-danh-livestream-doan-menh/1125.html.]

Diệp Chi Dương nghiêng đèn pin chiếu về phía đó, cau mày:

“Cái gì thế?”

Kỷ Hòa nhìn thoáng qua, bình tĩnh đáp:

“Điện thoại. Hình như là của Diệp Chi Tinh.”

Diệp Chi Dương thoáng sửng sốt, rồi sắc mặt lập tức thay đổi:

“Thằng nhóc này cũng đến đây? Sao nó lại liều lĩnh như vậy chứ! Một mình mò xuống nơi này, không biết nguy hiểm sao?”

Kỷ Hòa im lặng một lúc.

Cô rất muốn nói...

Anh trai à, hai người đang liều như nhau đấy.

Không ai có tư cách nói ai đâu.

Nhưng cô chỉ nhún vai:

“Chắc nó vẫn ổn thôi. Anh đừng lo.”

Họ tiếp tục đi sâu vào đường hầm.

Cuối cùng, một cánh cửa sắt rỉ sét xuất hiện trước mặt.

Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi đó, cả cơ thể Diệp Chi Dương bỗng run lên bần bật.

Anh nhìn chằm chằm căn phòng trước mặt, hơi thở gấp gáp:

“Nơi này... chính là nơi này!”

Kỷ Hòa im lặng quan sát.

Trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn vàng vọt lay lắt.

Một chiếc giường sắt cũ kỹ nằm giữa phòng, xích sắt loang lổ vết m.á.u vẫn còn treo lủng lẳng.

Trên bức tường bên cạnh, nội tạng người bị moi ra treo lên như những món đồ trang trí ghê rợn.

Mùi m.á.u tanh nồng xộc vào mũi.

Diệp Chi Dương bấu chặt lấy cánh cửa, từng mảng ký ức như muốn xé nát thần trí anh—

Anh nhớ lúc đó, chính tại nơi này, bà Tân Quả đã trói anh lên giường sắt, khóa c.h.ặ.t t.a.y chân anh bằng xích sắt lạnh băng.

Lưỡi d.a.o trong tay bà ta phản chiếu ánh sáng âm u, nhẹ nhàng lướt qua da thịt anh—

Cắt.

Máu lập tức chảy ra.

Cắt.

Đau đến tận xương tủy.

Cắt.

Tiếng la hét thảm thiết của chính anh vang vọng trong căn phòng kín.

Nhưng càng giãy giụa, anh càng đau hơn.

Máu chảy càng nhiều hơn.

Giữa cơn đau đớn cùng cực, bà ta lại cúi xuống, ghé sát vào trán anh, khẽ mỉm cười.

Giọng điệu mềm mại, như một người mẹ đang vỗ về đứa trẻ mới sinh—

Nhưng lời nói thốt ra lại lạnh lẽo đến đáng sợ:

“Suỵt... Yên lặng nào. Nếu không, con rối lát nữa sẽ không đẹp đâu.”

Loading...